Cuối cùng Lục Khiêm cũng không chịu được, đỡ lấy cái ót của cô.
Ông vừa hôn cô, vừa dùng một tay cởi áo tắm của cô ra.
“Lục Khiêm!”
Giọng nói của Minh Châu tựa như chú mèo con, cô nhìn lên người đàn ông phía trên.
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Ông lấy một hộp đồ ra khỏi tủ đầu giường, đặt sang một bên, sau đó lại vội vàng hôn cô...
Ánh trăng dịu dàng...
Ánh sáng chiếu lên vách tường,
Hai bóng hình cuộn vào nhau cùng với động tình động tĩnh của đôi tình nhân. Đêm càng thêm quyến rũ!
Lúc kết thúc đã là ba giờ sáng.
Cô gối đầu lên bả vai trắng nõn của ông, mái tóc đen xoa bung trên người ông.
Sau khi trải qua chuyện đó, quan hệ giữa nam và nữ sẽ phát triển vượt bậc.
Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve làn da ấm áp của ông, mềm giọng hỏi: “Trong hai năm đó, anh có nhớ em không?”
“Đương nhiên là nhớ! Ngày nào cũng nhớ! Cũng nhớ Thước Thước và bé con trong bụng em.”
Lục Khiêm cúi đầu: “Còn em! Em có nhớ tới anh không?”
Minh Châu dịch đầu sang một bên: “Nhớ chứ! Có khi nhớ thì vui, có khi nhớ lại không vui nhưng lúc nào cũng nhớt”
Lục Khiêm hôn lên trán của cô một cái.
Ông nói: “Ngày mai có lịch trình gì không! Rảnh thì về thăm bà cụ với anh đi! Sau đó anh cũng sẽ tới nhà em, thăm hỏi bố mẹ em.”
Minh Châu cười nhẹ nhàng.
Cô hỏi ông: “Anh vẫn dám tới à?”
Lục Khiêm nhìn cô từ trong bóng tối, cố ý nói: “Sao lại không dám! Anh chẳng những dám đi cầu hôn, anh còn dám ngủ chung một cái giường với em nữa, khiến em xin tha không ngừng.”
Minh Châu liếc ông một cái.
Một lát sau cô bỗng nhiên nói: “Cầu hôn gì đó thì nói sau!”
Tuy rằng cô và ông đang nằm trên một cái giường nhưng chuyện cưới hỏi cả đời, cô không muốn lại làm phiền bố mẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!