Làn da ở nơi đó vô cùng nóng bỏng, hơn nữa động mạch cổ đập cực kỳ mạnh.
Cảm giác được sự căng thẳng thuần túy của cánh đàn ông.
Cô nhịn không được, nhẹ nhàng vuốt ve...
Ánh mắt của Hoắc Minh trở nên thâm thúy, cô thật sự không sợ chết!
Dưới lầu.
Lục Khiêm tới đây, Tiểu Hoắc Tây vây quanh ông, chạy trước chạy sau.
Rót nước cho ông cậu.
Lấy giày cho ông cậu.
Đấm cẳng chân cho ông cậu, còn nhiệt tình hơn cả con gái ruột.
Lục Khiêm ôm cô bé ngồi lên trên người, nhịn không được xoa đầu cô nhóc, Minh Châu đi từ trên lầu xuống thì thấy hình ảnh này... Ôi chao, cùng với dáng vẻ phong lưu ở câu lạc bộ của ông thật sự như hai người khác nhau.
Lục Khiêm nghe thấy tiếng bước chân.
Ông giương mắt nhìn cô, lúc này, trong mắt cả hai đã không còn giương cung bạt kiếm.
Rất bình tĩnh.
Trong nhà mấy đứa con nít, Minh Châu không muốn nói chuyện với ông ở đây, cô nhẹ giọng hỏi ông: “Ông lái xe?”
Lục Khiêm gật đầu. Cô rũ mắt: “Ngồi xe ông đi! Tôi có hơi đói bụng!” Tất nhiên Lục Khiêm đồng ý.
Lúc ông đứng dậy, Tiểu Hoắc Tây còn đang treo trên đùi ông, ông dịu dàng nói: “Lần sau ông lại tới thăm cháu nhé.”
Ông dắt Minh Châu rời đi. Lúc ngồi vào xe, thật ra Lục Khiêm vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên. Mặc dù Minh Châu rất đơn thuần nhưng cô cũng có hơi nóng nảy.
Đêm nay cô bực mình như thế mà lúc này vẫn có thể bình thản đến vậy, còn chịu đi ăn cùng ông.
Lục Khiêm sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Ông thắt chặt đai an toàn, quay sang nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”
Minh Châu cúi đầu chơi di động, dáng vẻ không thèm để ý cho lắm: “Thước Thước nói ông dẫn thằng bé đi ăn ở một quán cơm rất ngon, cứ đi ăn cái đó đi!”
Lục Khiêm nở nụ cười: “Phù hợp với em đấy! Bình thường cứ hay la hét đòi giảm béo!”
Thật ra cô không mập một chút nào.
Ngược lại, dáng người của Minh Châu tương đối đẹp, vóc cao chân dài.
Ông mở định vị rồi tập trung lái xe.
Chuyện ở câu lạc bộ có liên quan tới cô Hồ, cả hai người bọn họ đều không nhắc tới, Minh Châu cũng cho rằng ông sẽ bỏ qua chuyện này, dù sao cũng chẳng vui vẻ cho là bao.
Nhưng vào lúc xe dừng ở trước cửa hàng ăn.