Lục Khiêm treo điện thoại.
Ông Dịch ghé qua, vỗ nhẹ lên bả vai của ôn: “Xin lỗi nhé! Nếu không sau này lại hẹn thêm một bữa nữa, dỗ dành thêm tí?”
Lục Khiêm giương mắt nhìn màn đêm. Màn đêm như được bao phủ bằng một lớp ngọc lưu ly vô cùng xinh đẹp. Minh Châu của ông lại còn xinh đẹp hơn cả màn đêm.
Ông quay lại cầm áo khoác và chìa khóa xe định rời đi, đám người ông Dịch có chút nóng nảy: “Ở lại chơi một lát!”
Lục Khiêm cười nhẹ. “Đang bực bội đấy! Thật sự mặc kệ sao?” Ông Dịch thưởng thức món đồ văn hóa quốc gia trong tay, cười rộ lên.
Ông ấy dùng bả vai đụng vào Lục Khiêm một cái: “Cứ dỗ dành đi! Người ta còn sinh cho ông hai chú hổ con nữa đấy!”
Nụ cười của Lục Khiêm càng nhạt nhòa.
Lúc rời đi, ông cũng không thèm nhìn cô Hồ.
Cô Hồ cũng chẳng còn chút tình cảm nào với ông nhưng trong cảm nhận của cô ta, Lục Khiêm là người đàn ông từng đậm sâu nhất, không khỏi cảm thấy có chút mất mát.
Ông Dịch đi dạo trở về.
Ông ấy đặt bài xuống, hai tấm bài kia đập vào bàn vang lên tiếng kêu be bé.
Ông ấy cười nói: “Tình cảm của con người là thứ kỳ diệu nhất! Rõ ràng không kém hơn ai thế mà lại chỉ kém ở một chút duyên phận! Chí Nhân... Lục Khiêm tranh đấu với người khác cả đời, Minh Châu mới là người phù hợp với ông ấy.”
Đôi mắt cô Hồ ửng đỏ.
Sao cô ta lại không biết, chỉ thấy thương cảm mà thôi.
Như Lục Khiêm dự đoán, Minh Châu chạy về nhà Hoắc Minh và Ôn Noấn. Ôn Noãn ít khi đi làm.
Cả một căn biệt thự, cô đặc biệt hứng thú với việc sắp xếp dọn dẹp.
Ban đêm, trong nhà còn thoang thoảng mùi hoa huệ.
Minh Châu không có tâm trạng thưởng thức, thậm chí còn mất bình tĩnh ngay trước mặt bọn trẻ, đôi mắt hồng hồng.
Đúng lúc Tiểu Hoắc Tây không muốn tập đàn dương cầm nữa.
Cô bé đã đàn đến mức đau cả đầu.
Cô nhóc xoay người nhảy tới, ôm chầm lấy Minh Châu, mềm mại an ủi cô: “Có phải là ông cậu chọc cô bực mình hay không?”
Bị đứa bé vạch trần, Minh Châu không còn bậc thang nào để bước xuống. Ôn Noãn đánh vào mông Tiểu Hoắc Tây. Hoắc Minh đi xuống từ lầu hai.
Cho dù đang ở trong nhưng người đàn ông cũng không hề ăn mặc tùy tiện, không có lúc nào là anh không toát ra vẻ tự phụ cao quý.
Anh đứng ở giữa cầu thang nhìn em gái. Ánh mắt dò xét.
Ôn Noãn không thích nhìn dáng vẻ nghiêm khắc này của anh, nhẹ giọng nói: “Em nói chuyện với Minh Châu! Anh dắt con đi đi!”
Hoắc Minh lại nói: “Để anh nói chuyện với con bé!” Anh cho Minh Châu một ánh mắt.
Minh Châu vốn sợ anh từ nhỏ, mím môi dưới, nhìn Ôn Noấn vô cùng đáng thương.
Ôn Noãn thương mà không giúp gì được.
Từ sau khi Hoắc Minh tự nhiên mắc phải “bệnh tâm lý” kia, anh ở trong nhà như được xưng vương xưng bá, thỉnh thoảng cô cũng không dám đắc tội anh.
Minh Châu chỉ đành đuổi theo anh chạy lên lầu. Ủ rũ cụp đuôi. Tiểu Hoắc Tây che cái miệng nhỏ lại, thốt lên kinh ngạc: “Bố thật là ghê gớm!”
Hoäc Minh bỗng nhiên quay đầu lại, anh không nhìn Tiểu Hoắc Tây, ngược lại còn nhìn Ôn Noãn.
Cười như không cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!