“Ông biết cái gì?”
Minh Châu quay đầu, đôi mắt ươn ướt nhưng chất chứa sự tức giận.
Nhưng Lục Khiêm đang bế Tiểu Lục U trong lòng, cô bé đang ôm mặt bố, kiên nhẫn bôi nước miếng trên cằm bố, từng chút từng chút một, đáng yêu không thể tả.
Hai mắt Lục Khiêm trâm xuống.
Cảnh tượng này vậy mà không hề ảnh hưởng gì đến sức quyến rũ của Lục Khiêm.
Minh Châu cố nén cơn giận.
Lục Khiêm dường như đã nhận ra, ông vỗ nhẹ mông Tiểu Lục U, nói: “Mông của con còn lớn hơn mặt bố rồi đấy!”
Tiểu Lục U chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết ôm bố rồi thơm thơm.
Thế nhưng Lục Khiêm hiểu rõ.
Ông đặt đứa bé vào lòng Minh Châu, lại không nỡ mà xoa xoa, nói: “Khi nào con bé lớn hơn một chút, anh có thể giúp em chăm sóc một khoảng thời gian, hôm nay anh dẫn Thước Thước về trước!... Em yên tâm, anh sẽ chăm sóc thằng bé thật tốt.”
Minh Châu nhìn Tiểu Lục U.
“Thước Thước đồng ý rồi sao?”
Mới hỏi xong, Tiểu Lục Thước đã đeo túi xách lại đây, gọn gàng chỉnh tề. Minh Châu không nói nên lời.
Cô bước đến, vừa sửa sang lại quần áo cho con, vừa dặn dò vài chuyện cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm thẳng thắng nhìn cô.
Minh Châu đã trưởng thành hơn rất nhiều, mà phụ nữ trưởng thành vẫn luôn có sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông.
“Nghe lời bà nội... Nhớ chưa?” Tiểu Thước Thước dạ một tiếng.
Lục Khiêm nắm bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, lại thơm Tiểu Lục U một cái, cô bé cũng nghiêng người ngọt ngào thơm ông.
“Anh đi đây!”
Lục Khiêm thấp giọng nói, hơi thở nóng hổi phả vào bên tai Minh Châu, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Minh Châu ngước mắt lên.
Ông giơ tay vuốt nhẹ vai cô, dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi sớm đi!” Trước khi cô cáu lên, Lục Khiêm đã dẫn Thước Thước rời đi! Lúc xuống lầu lại tình cờ gặp phải Hoắc Chấn Đông.
Lục Khiêm thản nhiên gọi một tiếng bố.
Hoắc Chấn Đông thoải mái uống trà, cười cười: “Mới lạ ghê nhỉ, còn gọi bố cơ đấy! Nhưng ngày nào cậu cũng tới đây, làm như vậy cũng không mới lắm đâu.”
Ông không hợp tính với Lục Khiêm, nhưng cả hai đều rất thương Tiểu Thước Thước.
Ông vẫy tay, gọi cậu bé lại gần mình, thương mấy cái rồi mới thả ra.
Khi Lục Khiêm rời đi, Hoắc Chấn Đông nói một câu đầy ẩn ý: “Minh Châu cũng không còn nhỏ nữa rồi, có một số việc không đến lượt cha mẹ chúng tôi lo lắng! Nhưng chỉ cần tôi và mẹ con bé còn ở đây, không ai được bắt nạt con bé.”
Lục Khiêm hiểu, Hoắc Chấn Đông đang dạy dỗ ông ấy.
Ông ấy có thể theo đuổi Minh Châu, nhưng không thể cứng rắn ép buộc.
Ông ấy mỉm cười yếu ớt: “Con hiểu rồi, bố ạ.”
Hoắc Chấn Đông mỉa mai, da mặt đúng là dày thật đấy, ông cười lạnh nói: “Gọi tôi là bố cũng không có tiền lì xì đâu!”
Lục Khiêm tốt tính chịu những lời đó.