Minh Châu: ...
Hoắc Minh vẫy tay, bảo cô lại đấy.
Dưới ánh mặt trời, anh mặc một chiếc áo len màu be, trông vừa ôn hòa vừa anh tuấn.
Minh Châu bước đến.
Hoắc Minh nắm nhẹ bả vai cô, dịu giọng lại nói: "Không phải em còn thích Lục Khiêm đấy chứ?"
Khóe mắt Minh Châu ửng đỏ.
Hoắc Minh nhẹ tay gõ đầu cô.
"Chị dâu bảo anh đến đây! Cô ấy lo cho em."
Mắt Minh Châu càng lúc càng đỏ hơn.
Hoäc Minh liếc cô: "Đúng là không có tiền đồ! Chẳng giống em gái anh gì cải"
Minh Châu cả gan phản bác: "Anh còn nói nữa, anh cũng khác chỗ nào đâu!"
Hoắc Minh cười lạnh.
Minh Châu sợ rụt lại, lát sau cô tựa đầu vào vai anh trai, thì thầm nói: “Anh! Em không thể lừa bản thân mình được! Em không thể thoát ra được, không thể buông bỏ quá khứ của em và ông ấy!"
Hoắc Minh vò vò tóc cô, không nói gì.
Mấy hôm nay, anh thờ ơ lạnh nhạt, bởi anh thấy Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư kia không xứng đôi.
Nếu sau này phải tra tấn lẫn nhau, yêu mà không được. Chi bằng kết thúc dứt khoát từ bây giờ vẫn hơn.
Cậu Tư kia cũng xem như có lý trí, nhưng bất cứ thứ gì như lý trí còn tồn tại đều chứng tỏ anh ta yêu chưa đủ.
Minh Châu và cậu Tư chia tay chắc chắn không chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi.
Bọn họ đã ở bên nhau được một thời gian. Bây giờ chia tay, hai nhà nhất định phải đưa ra một lời giải thích, tin tức này truyền đi trong xã hội thượng lưu rất nhanh, tới giữa trưa Lục Khiêm đã biết tin.
Việc này nằm ngoài sự mong đợi của ông.
Minh Châu và cậu chủ nhà họ Tư chia tay quá nhanh.
Thư ký Liễu khép cửa lại, nhỏ giọng nói: "Là cậu Tư nói chia tay!"
Lục Khiêm nghĩ đến việc sáng nay khi ông ra ngoài đã gặp anh ta.
Ông đã quen đối nhân xử thế, đoán được nguyên nhân của chuyện này, mong muốn bỗng thành hiện thực, nhưng ông lại không mấy vui vẻ.
Chuyện tình cảm của Minh Châu thất bại là vì ông.
Nếu không phải cô từng có một cuộc hôn nhân thất bại với ông, nếu không phải cô đã sinh hạ hai người con cho ông, làm sao có thể bị người khác từ chối?
Lục Khiêm rất muốn châm một điếu thuốc để thư giãn một chút.
Nhưng ông nhìn xung quanh lại không thấy một điếu thuốc nào, cuối cùng chỉ có thể khế nhắm mắt lại mà nói: "Xin lỗi em nhiều lắm!"
Thư ký Liễu rót cho ông một chén trà nhân sâm.
Anh ta an ủi Lục Khiêm, nhẹ giọng nói: "Ngài bồi thường gấp đôi là được! Chi bằng đêm nay đón bọn nhỏ về, để Minh Châu nghỉ ngơi một chút, một mình nuôi hai con vất vả lắm."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!