Hôm nay là thứ bảy, bên ngoài có rất nhiều người.
Cũng may Tiểu Thước Thước đã là đứa trẻ lớn, có thể tự quản mình, Lục Khiêm gọi cho cậu bé một phần ăn.
Tiểu Lục U cũng muốn ăn. Lục Khiêm lắc sữa bột cho cô bé, để cô bé tự ôm uống. Sau lại, vẫn là thằng nhóc kia mua một phần khoai tây nghiền.
Lục Thước nhìn người đàn ông kia đang rất cẩn thận đút cho em gái ăn, như là đối đãi với tuyệt thế trân bảo gì đó vậy, cậu bé bĩu môi...
Khi Lục Khiêm giương mắt lên thì vừa lúc thấy, ông cười cười.
Khi bố hỏi cậu bé chuyện bài tập, Lục Thước có hơi không muốn trả lời, ở chung không tốt không xấu, nhưng tóm lại cũng không thân thiết được như trước, rốt cuộc vẫn là xa lạ.
Vui vẻ nhất chính là Tiểu Lục U.
Lục Khiêm muốn ở bên bọn nhỏ nhiều hơn, nhưng sắp đến giữa trưa, công ty tạm thời xảy ra chút chuyện.
Ông muốn đưa bọn nhỏ về.
Lục Thước nghe thấy điện thoại, chậm rãi nói: “Cháu và em gái có thể đi theo đến công ty, cháu có thể trông con bé.”
Lục Khiêm chăm chú nhìn cậu nhóc.
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước hơi đỏ: “Con bé nhìn có vẻ rất thích ông.” Lục Khiêm cười.
Ông đồng ý, sau đó đưa hai đứa nhóc tới công ty.
Công ty của Lục Khiêm nằm ở khu vực tinh hoa của thành phố B, một tòa nhà 32 tầng Đại Hạ, chiếm mười tầng.
Lục Khiêm vào công ty, thư ký nhìn hai đứa xinh đẹp, một người trong đó còn được giám đốc Lục ôm vào trong ngực, dáng vẻ của cô bé kia còn vô cùng đáng yêu thì không khỏi ngẩn ngơ.
Lục Khiêm nhàn nhạt nói: “Con tôi.”
Thư kí không dám hỏi nhiều, đón ông ấy đi vào, sau đó bắt đầu bàn công việc.
Lục Thước ngồi trông Tiểu Lục U.
Chờ Lục Khiêm bận xong thì phát hiện đã là sáu giờ tối rồi, hai đứa nhỏ còn chưa ăn cơm, đặc biệt là Tiểu Lục U gào khóc, dáng vẻ như đang muốn uống sữa bò.
Lục Khiêm áy náy trong lòng.
Ông ấy đi qua, ngồi xổm trước mặt con, lần lượt sờ sờ đầu bọn trẻ.
“Để bố nói người đưa cơm lại đây!”
Tiểu Lục Thước không nói tiếng nào.