Ôn Noấn cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, Lục Khiêm cũng chỉ ăn mấy miếng.
Ông cười cười: “Cháu lại giống con cậu thế.”
Ôn Noãn ngẫm lại Minh Châu, không nhịn được mà chèn ép một câu: “Cháu và Minh Châu chỉ kém nhau một tuổi, vậy có phải Minh Châu cũng có thể làm con cậu không?”
Ánh mắt Lục Khiêm không rõ ý tứ.
Một lát, ông như tùy ý hỏi: “Cô ấy và cậu chủ nhà họ Tư thế nào rồi? Từng thấy đến nhà hai lần, hẳn là... Ổn đúng không?”
Ôn Noấn vẫn chưa nói thật.
Cô và Hoắc Minh đã từng đảm bảo, hai bên đều không thiên vị.
Cô chỉ nhấp môi mỉm cười.
Lục Khiêm thật sự không nói cái gì, thư ký Liễu bên cạnh nói đỡ giúp ông: “Cô cả, cô cũng đừng úp úp mở mở nữa, cô không nói tình hình thực tế sẽ làm ông Lục sốt ruột trong lòng, không tốt với bệnh tình đâu.”
Ôn Noãn giúp Lục Khiêm kéo chăn lên.
Cô cười nói: “Cậu là người thông minh như vậy, làm gì cần phải hỏi tôi chứ? Nên làm như thế nào trong lòng cậu rõ ràng nhất, lần này cậu cực kỳ rộng lượng, đến Minh cũng phải thành tâm nhận thua mà.”
Thư kí Liễu ngộ ra mùi vị.
Lục Khiêm chỉ hơi mỉm cười.
Lúc này Ôn Noãn nghiêm mặt lại, cô nhẹ giọng nói: “Cậu bảo dưỡng thân thể là điều quan trọng nhất, nếu không lại làm cô ấy tổn thương một lần nữa, sao phải vậy chứ?”
Lời này có chút ý tứ trách cứ.
Trách cứ ông ấy tối hôm qua đã không màng tất cả, chỉ vì một lát ôn tồn kia.
Cổ họng Lục Khiêm hơi cứng lại, nhỏ giọng nói: “Về sau sẽ không thế nữa!”
Ôn Noãn cũng không nói gì thêm, đều là người thông minh, có một số lời không cần phải nói quá rõ ràng.
Cô ở đó hai tiếng, làm cơm trưa cho Lục Khiêm. Sau khi cô rời đi, Lục Khiêm ăn cơm trưa, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Ông lẳng lặng ngồi trên sô pha trong phòng khách đọc báo, giữa trưa ngủ trong chốc lát, điện thoại vang lên.
Là một dãy số xa lạ. Lục Khiêm suy nghĩ rồi vẫn nhận máy. “Tôi là Lục Khiêm.”
Bên kia điện thoại lại trầm mặc, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ, hơi hơi dồn dập.
Lục Khiêm kiên nhẫn đợi một lát. Ông đoán ra là ai, vì thế giọng điệu dịu dàng hỏi: “Thước Thước, là con sao?” Bên kia quả nhiên là Tiểu Thước Thước.
Cậu nhóc còn đang tức giận, banh khuôn mặt nhỏ, sau một lúc lâu mới nguyện ý mở miệng: “Ông nói sẽ trở về.”
Lục Khiêm lặng im trong chốc lát, nhẹ giọng nói xin lỗi đứa nhỏ: “Là bố không tốt! Bây giờ con ở trong nhà sao? Bố tới đón con được không?”
Tiểu Thước Thước không lên tiếng.
Giọng điệu Lục Khiêm càng dịu dàng thêm một chút: “Bố đưa em gái và con cùng nhau đi ra ngoài được không? Ăn gà rán mà con thích ăn nhất."
Tiểu Thước Thước cắn cắn môi: “Em gái không thể ăn được.”
“Bố sẽ mang bình sữa cho con bé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!