“Bên cạnh em... Có người sao?”
Lời này, cô nghe xong thì đôi mắt đỏ lên.
Cô nhẹ nhàng rút tay ra, dùng chìa khóa mở cửa, âm thanh sàn sạt. “Không liên quan gì tới chú cả.”
Lục Khiêm ôm lấy cô từ sau lưng.
Cô không cho, dùng sức giấy giụa, tuy lúc này Lục Khiêm đang sinh bệnh vẫn
dư sức sức chế trụ cô.
Ông ôm lấy cả người cô, lẩm bẩm: “Có không? Minh Châu em nói tôi biết đi.” Hai mắt Minh Châu đỏ ửng cả lên.
Cô hơi hơi ngửa đầu: “Nói những lời này là có ý gì đây? Lục Khiêm, đêm nay
chú trăm phương ngàn kế chính là vì cái này sao? Đừng nói chúng ta đã sớm chia tay, huống chỉ bây giờ tôi còn đang qua lại với một người khác.”
“Em thích hắn sao?”
“Em không thích hắn! Anh nhìn ra được, em không hề thích hắn.”
Minh Châu vừa thẹn vừa bực, nhưng càng hận hơn. Cô mở cửa ra sau đó đi vào, lúc này mới nhớ phản bác lại Lục Khiêm. Mặt cô bị người ta nâng lên.
Thân thể của cô bị đụng vào ván cửa, động tác có hơi thô lỗ, cũng hơi đau đớn.
Nhưng rất nhanh, cơ thể nóng bừng kia đã dán tới.
Cô không chịu hôn môi với ông, cằm lại bị nắm lấy, nửa cưỡng bách cạy ra. Xúc cảm nóng bỏng, ướt át.
Một nụ hôn sâu.
Lục Khiêm không thỏa mãn mà đổi hết các góc độ, xâm chiếm môi lưỡi của
“Lục Khiêm!”
Minh Châu ngọ nguậy trốn tránh ông, cô cảm thấy ông điên rồi, bởi vì ông không chỉ hôn môi cô mà còn vỗ về chơi đùa thân thể của cô.
Mấy năm nay cơ thể cô không hề tiếp xúc với đàn ông. Mẫn cảm vô cùng.
Minh Châu không chịu, khi ông càng thêm động tình đã cắn thật mạnh vào bên gáy ông.
Lục Khiêm tìm về một tia lý trí.
Ông không tiếp tục hôn cô, cũng không sờ cô nữa, chỉ thở phì phò nằm bên gáy cô, rất nhẹ rất nhẹ lên tiếng: “Thật xin lỗi Minh Châu, là anh thất thố.”
Cô đỏ mắt quay đầu đi, vô cùng khó xử. Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô. Cô giấy giụa vài cái, rốt cuộc cũng khuất phục không lộn xộn nữa.
Cô nằm trong lồng ngực ông, cảm nhận được thân thể ông, có hơi gầy nhưng cũng không phải là không có thịt, cơ thể được bao phủ một lớp cơ bắp hơi mỏng...
Minh Châu nhắm mắt lại: “Lục Khiêm, thật sự chú đã trở lại sao?” Ông giữ chặt gáy cô.