Tài xế lão Triệu xuống xe, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì an ủi vài câu: “Trẻ con mà, không làm xong bài tập sẽ bị cô giáo mắng.”
Lục Khiêm rất khách sáo nói: “Làm phiền chú thường ngày chăm sóc Thước Thước nhiều hơn.”
Lát sau, lão Triệu nhìn xe rời đi.
Ông ấy cứ cảm thấy lần này ông Lục trở về, có chút gì đó không giống trước kia lắm.
Khi Lục Khiêm lái xe ra cửa đã gần sáu giờ chiều, không khéo loại sữa bột kia rất bán chạy, gần đây nhập khẩu lại xảy ra chút vấn đề, cho nên khắp nơi đều bán hết.
Mưa lớn dần.
Chín giờ rưỡi tối, Lục Khiêm vẫn chưa trở về.
Lục Thước dọn cái bàn nhỏ ở cửa, vừa làm bài tập vừa nhìn ra cửa.
Tiểu Lục U lại muốn uống sữa bò.
Trông mong nhìn Minh Châu.
Minh Châu gọi điện thoại cho Lục Khiêm, ông nhận điện thoại, nói rõ tình huống với cô.
“Chú trở về đi!” Minh Châu nhìn trời mưa bên ngoài, nhẹ giọng nói. Cô chuẩn bị chuẩn bị cho Tiểu Lục U ăn chút thức ăn phụ.
Lục Khiêm lúc này đang đi ra từ một nhà cửa hàng mẹ và bé, ông mở cửa lên xe, trên người đã ướt một nửa.
Ông lấy khăn lông lau mặt rồi nói: “Anh lại tìm mấy quán nữa tìm xeml”
Minh Châu đè nén giọng nói: “Chú có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chú có biết mưa lớn thế nào không?”
Lục Khiêm ngồi trong xe.
Ông cầm điện thoại, rất dịu dàng nói rằng: “Nhưng buổi tối Tiểu Lục U muốn uống sữa bò, anh là bố, chỉ chạy mấy quán tìm mua chút sữa bột cho con bé thì có gì đâu chứt”
Minh Châu có hơi không nhịn được, cổ họng cô hơi hơi nghẹn ngào.
“Lục Khiêm, hiện tại chú mới nhớ con bé là con gái chú sao? Vậy mấy năm nay chú đang làm gì thế? Đúng... Thân thể chú không tốt, nhưng hiện tại chú lại
đang làm gì vậy chứ? Là muốn đính mưa phát sốt sau đó chơi một trận khổ nhục kế sao?”
Cô nói xong, cả hai bên đều yên tĩnh.
Lục Khiêm nhẹ nhàng vuốt ve tay lái, giọng nói ôn nhu đến khó tin.
“Minh Châu, nếu anh định làm như vậy, em có thể đau lòng không?”
“Sẽ không!”
Cô nói xong, định cúp điện thoại, nhưng cuối cùng cô cũng không cúp máy. “Lục Khiêm, chú ở đâu?”
Ông nói địa điểm xong, lại nhìn thời tiết: “Em đừng ra cửa.”
Minh Châu đã cầm chìa khóa xe, đi ra ngoài: “Chú ở yên đó chờ! Tôi quen thuộc thành phố B hơn chú, biết chỗ nào có thể mua được sữa bột.”
Lục Khiêm cầm điện thoại.
Ông lẳng lặng ngồi đó, trời vẫn đổ mưa, cần gạt nước trước xe lắc lư trái phải. Ông nghe được âm thanh tốt nhất.
Cô nói qua đây tìm ông.