Vừa dứt lời, Minh Châu đã đi vào sảnh chính. Phía sau là cậu chủ nhà họ Tư. Không khí có chút vi diệu.
Minh Châu nhìn chăm chú vào Lục Khiêm, rất nhẹ rất chậm lên tiếng: “Tới đây thăm con à?”
Lục Khiêm còn ôm Tiểu Lục U, ông nhìn vào cặp đôi đang đứng trước sảnh, thật sự rất xứng đôi.
Ánh mắt ông hơi tối lại.
Mấy ngày này tới nay, quả thật ông thường xuyên tới thăm hai đứa nhỏ, nhưng lúc gặp được Minh Châu thì thật sự không nhiều, cô có công việc đột xuất, còn có hẹn hò, ông cũng không cố ý chọn thời gian khi cô ở nhà để tới đây.
Không khéo hôm nay gặp phải hoàn cảnh này.
Nếu là người bình thường, sợ là sẽ khó xử.
Nhưng Lục Khiêm không hổ là người đã có nhiều kinh nghiệm, chẳng những không lộ ra sắc mặt không thoải mái mà ngược lại còn đứng dậy, đưa tay ra với cậu chủ nhà họ Tư rồi bắt tay thật chặt: “Chào cậu.”
Cậu chủ Tư ngẩn người.
Lục Khiêm nhìn Minh Châu bằng ánh mắt rất dịu dàng: “Đi thay quần áo ướt đi”
Ông lại bày dáng vẻ yêu ai yêu cả đường đi: “Nếu cậu Tư đồng ý thì cũng có thể đi tắm rửa thay đồ một chút, cậu mặc quần áo của Minh cũng coi như thích hợp”
Cậu Tư không tiếp lời.
Anh ta cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại cảm thấy hợp lý.
Lục Khiêm và Minh Châu quả thật đã từng ở bên nhau, nhưng đồng thời ông cũng có quan hệ thông gia với nhà họ Hoắc, vẫn là trưởng bối của Hoắc Minh, nói như vậy cũng không có gì không ổn.
Nhưng mà...
Minh Châu giải vây cho anh ta, nói nhỏ: “Anh đi về trước đi!” Cậu Tư gật đầu: “Vậy được, gọi điện thoại sau nhé.”
Cậu Tư rời đi rất nhanh.
Minh Châu nhìn nhìn Lục Khiêm, vẫn chưa nói điều gì.
Cô vẫy vẫy tóc, chuẩn bị lên tầng, Lục Khiêm ở cô phía sau nhẹ giọng hỏi: “Đi chơi như thế nào?”
Cô dừng bước chân lại.
Một lát sau mới nhàn nhạt trả lời: “Khá tốt!”.
Lục Khiêm tốt tính cười cười, mấy người kia lên tâng xong thì ông tiếp tục dạy con gái nhỏ đi đường, vẻ mặt toát lên vẻ người bố dịu dàng, thật sự đến một chút mất kiên nhẫn cũng không có.
Màn kịch này, Hoắc Minh nhìn từ đầu đến đuôi.
Anh cười khẽ ra tiếng.
“Cậu à, cháu thật không nhìn ra cậu lại co được dãn được như vậy đấy.”
“Có ý gì hả?”
Tiểu Lục U mệt mỏi, không chịu đi nữa, nháo đòi bố ôm.
Lục Khiêm một tay ôm cô bé, sau đó đi pha sữa bột cho cô nhóc, tìm hồi lâu cũng không thấy hộp mới.
Ông gọi người làm tới.
Người làm vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ông Lục, hôm nay nhiều chuyện quá nên tôi quên khuấy mất.”
Tiểu Lục U nghe hiểu được. €ô bé bò lên trên vai bố, không vui. Lục Khiêm không khiến người làm khó xử.
Ông một tay bế Tiểu Lục U, một tay pha sữa bột cho cô bé, sau đó ngồi trên ghế sô pha đút cho bé con uống.
Tiểu Lục U rất thích uống, hai bàn tay nhỏ ôm lấy bình sữa.
Ừng ực ừng ực...
'Trên mặt Lục Khiêm đều là vẻ dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!