Anh ấy về rồi!
Vậy mà anh ấy đã quay về rồi!
Đã biết bao nhiêu lần cô ấy tỉnh lại trong cơn mơ, vì mơ thấy ông không còn nữa.
Nửa năm nay cô ấy nghe nói bệnh tình ông đã chuyển biến tốt hơn rồi, cô ấy nghĩ, ông đã ít nhiều gì cũng muốn liên hệ với mình, nhưng ông chẳng có số điện thoại...
Bây giờ đột nhiên ông xuất hiện.
Giống như vào một buổi tối vào nhiều năm về trước, trong biệt thự bỗng có rất nhiều xe Audi, lúc đó cô ấy đang đau lòng vì chuyện của Cố Trường Khanh, nghe thấy có tiếng động nên cô ấy đi xuống lầu và nhìn thấy Lục Khiêm.
Đôi mắt Minh Châu ngấn lệ.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào ông, cơ thể đứng yên bất động, mọi thứ xung quanh dường như chững lại.
Đầu óc cô ấy trống rỗng, điều duy nhất cô ấy biết được là... Ông quay về rồi.
Lục Khiêm cũng như vậy, ánh mắt sâu thẳm gần như nhìn cô ấy không biết chán
Vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là trông rất chín chắn.
Cuối cùng Minh Châu cũng định thần lại, bờ môi cô ấy run rẩy, và trên mắt cũng xuất hiện một vệt đỏ bất thường, cô ấy ngồi xổm xuống che dấu mình để bắt đầu nhặt bánh mì rơi trên đất.
"Bẩn rồi, lần sau lại mua." Lục Khiêm khom người nhặt giúp cô ấy.
Bàn tay chạm vào cùng một chỗ
Chỉ có điều làn da chỉ chạm khẽ một chút nhưng cô ấy lại có phản ứng mạnh, cô ấy bỗng đứng dậy.
'Thậm chí cô ấy không cần miếng bánh mì nữa, mà loạng choạng bỏ chạy. Lục Khiêm đứng dậy nhìn bóng lưng của cô ấy. Ôn Noấn chầm chậm bước đến.
Cô nắm tay của Thước Thước, khuôn mặt tròn trịa của cậu bé này đầy căng thẳng nhưng đôi mắt đen láy nhìn chằm vào Lục Khiêm.
Giống như sợ ông biến mất.
"Cậu!"
Giọng nói của Ôn Noãn gấp gáp.
Cô ngước mặt lên nhìn ông, với ánh mắt ngưỡng mộ nên giọng nói càng giống như muốn bật khóc.
Hai năm, cô đã bay đến Thụy Sĩ không dưới hai mươi lần.
Cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau khổ nhất của Lục Khiêm.
Cô biết rằng hôm nay ông đứng ở đây khó khăn biết chừng nào. May thay tất cả đều đã qua rồi, sau này sẽ tốt thôi.
Lục Khiêm khẽ vỗ vỗ vào cô, sau đó khom lưng nhìn Thước Thước, giọng nói có vẻ ấm áp: "Dẫn bố đi thăm em gái được không?"
Khuôn mặt của Thước Thước vẫn rất căng thẳng.
Lục Khiêm hơi đau lòng, ông đưa tay ra xoa đầu cậu bé: "Tên ngốc này."
Thước Thước mím chặt môi.
Cậu bé nói: "Em gái ở trong phòng mẹ."
Cậu bé đi về phía trước, bước đi rất nhanh, có vẻ như đang tức giận.
Lục Khiêm có chút phiền muộn.
Ôn Noãn khẽ nói: "Qua lát nữa sẽ ổn thôi."
Lục Khiêm đưa bánh mỳ cho cô, và đi theo Thước Thước ở phía trước, tên nhóc này tức giận nên dẫn người đến tầng hai thì bản thân chạy thình thịch, đi tìm Trương Sùng Quang.
Lục Khiêm gõ cửa rồi đi vào.
Ông đã nhiều lần đến căn phòng nữ tính này, nhưng có lẽ lần này có thêm một bé nhỏ nên trong không khí lại gia tăng thêm mùi ngọt ngào, mùi thơm dễ chịu.
Minh Châu đang ở trên sân thượng. Cô ấy đứng quay lưng ngược sáng, không nhìn thấy được rõ ràng. Lục Khiêm khép nhẹ cánh cửa phòng ngủ.
Ông chậm rãi đi đến trước một cái giường nhỏ bằng gỗ nhỏ màu hồng, bên trong là một bé gái đang ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!