Lục Khiêm là một người rất tốt, nửa đời trước ông đã phải hy sinh quá nhiều, không nên có kết cục ảm đạm như vậy.
Mũi Lục Khiêm có chút cay cay.
Lúc ông cúp điện thoại, hèn mọn đến mức không dám yêu cầu nói với Minh Châu một câu.
Thư ký Liễu bên cạnh nghe không rõ.
Anh ta hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Khiêm vịn mép giường, chậm rãi ngồi ở bên giường, hơn nửa ngày ông mới ngước mắt nhẹ giọng nói: "Tôi lại làm bố rồi, Minh Châu đã sinh con... Là con gái, tên là Lục UI"
Thư ký Liễu lập tức vui vẻ hẳn lên.
Anh ta vung nắm đấm.
"Thật tốt quá! Ngày đầu tiên của năm mới chính là điềm tốt! Hơn nữa cái tên này thật sự rất hay, cậu đúng là người có văn hóa, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy khí phách!"
Lục Khiêm cầm lấy máy bay giấy, nhẹ nhàng vuốt ve.
Ông muốn bay về thăm mấy mẹ con.
Dù là chỉ nhìn qua một cái cũng quá đủ rồi.
Thư ký Liễu ở bên nhẹ nhàng nói: "Ngài đang nhớ Minh Châu phải không!”
Lục Khiêm tựa như gật đầu.
Đã lâu lắm rồi ông không nhìn thấy cô, có khi gần nửa năm rồi, ngay cả giọng nói của cô cũng không được nghe, chắc chắn cô hận ông rất nhiều, còn có nhóc con ngốc nghếch kia nữa, nhất định cũng sẽ hận người bố như ông.
Thư ký Liễu đi tới rót một ly nước lọc.
Anh ta suy nghĩ một hồi lâu, cười nói: 'Hôm nay là ngày vui của ông Lục, thật là trùng hợp, tôi cũng có một chuyện muốn chia sẻ với ngài.”
Lục Khiêm cười nhạt: "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Thư ký Liễu đặt cốc nước vào tay ông, thần bí nói: "Vợ tôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái, bây giờ Manh Manh tới đây không phải là có sẵn rồi sao, tranh thủ hai ngày lễ mừng năm mới này, tôi muốn làm cho xong mọi chuyện, vừa vặn cùng ông Lục ngài đây nhân đôi hạnh phúc!”
Hai mắt Lục Khiêm có chút ẩm ướt.
Ông biết, thư ký Liễu vì ông mới nhận nuôi Manh Manh.
Ông cảm thấy không xứng đáng với vị cấp dưới cũ này.
Nếu thư ký Liễu vẫn ở lại văn phòng, cuộc sống sẽ trôi qua rất thoải mái, nhưng anh ta đã theo ông sang nước ngoài đón năm mới ở nơi băng tuyết ngập trời này... Anh ta còn muốn nhận nuôi Manh Manh.
Thư ký Liễu thấy ông không nói gì, vội la lên: "Tại sao tôi lại không thể nuôi nó cơ chứ? Chẳng lẽ tôi không đau lòng cho con của Lục Quân được sao? Đứa nhỏ kia bị bảo mẫu véo đến mức cả người xanh tím chẳng có chỗ nào lành lặn, làm sao tôi không lo lắng được chứ?”
Lục Khiêm cười ảm đạm.
Môi ông rất khô, nhưng lúc uống nước lại rất cẩn thận, chỉ nhấp môi một chút.
Lúc lâu sau ông mới nói: "Cũng được!”
Thư ký Liễu đỡ ông nằm xuống.
“Ngài chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt, chờ khỏi bệnh sẽ quay về thành phố B tìm cô Minh Châu, còn có Tiểu Thước của chúng ta, cả Tiểu Lục U nữa... Những thứ khác ngài đừng nghĩ tới, cứ để tôi lo.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!