Anh sắp xếp rất tốt.
Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô ừ một tiếng.
Hoắc Minh nhìn đám trẻ ở phía xa, đang vẽ búp bê gốm, rất nghiêm túc. Anh khẽ vuốt mũi Ôn Noãn: “Hôm nay hình như em có tâm sự?”
Ôn Noãn cười gượng.
Cô đè thấp giọng, nói với anh mấy lời gần gũi giữa vợ chồng: “Hoắc Minh, em lo cậu... Em sợ cậu trị bệnh khỏe rồi cũng không thể khiến Minh Châu hạnh phúc.”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm. Anh nhìn cô một lát, sau đó khẽ cười.
Anh đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, châm điếu thuốc đứng ngay đầu gió hút thuốc... Hút xong nửa điếu mới chậm rãi hỏi: “Em là sợ cậu không được sao?”
Ôn Noấn đỏ mặt.
Người làm trong nhà và bọn nhỏ đều có mặt, anh lại thản nhiên nói ra như
vậy. Hoắc Minh nhìn sảnh lớn. Anh thấp giọng khẽ cười: “Bọn họ không nghe thấy.”
Ôn Noãn đi qua, là thật lòng muốn thương lượng với anh, Hoắc Minh xoa mặt cô hỏi lại: “Nếu anh bị bệnh, cũng không được, em sẽ để ý mà chia tay sao?”
Ôn Noãn nói sẽ không. Hoắc Minh lại thấp giọng khẽ cười. Mặt Ôn Noãn nóng rần, đang định đi thì eo lại bị người giữ lại.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, bờ môi dán sát bên tai cô, nóng ấm nói: “Bệnh của cậu, không ảnh hưởng đến chuyện đó.”
Ôn Noãn: “..”
Lục Khiêm khổ sở một thời gian.
Trong thời gian này, chuyện duy nhất an ủi ông là Minh Châu đến thăm ông. Cô nửa tháng đến kiểm tra thai sản một lần, dù cô rất ít khi nói chuyện với ông, chỉ là ngồi một lát rồi đi.
Nhưng như vậy đối với Lục Khiêm mà nói đã rất mãn nguyện rồi.
Hôm nay Minh Châu dẫn Thước Thước đến.
Cô đi kiểm tra thai sản, Thước Thước thì được bảo mẫu đưa đến, cậu bé đẩy cửa để lộ cái đầu nhỏ màu trà.
Lục Khiêm vừa ngẩng lên đã thấy.
Ông thấp giọng dịu dàng nói: “Sao không đi vào?”