Minh Châu rơi nước mắt.
Cô thì thầm lên tiếng: “Vì vậy, ông mới giấu cả bốn tháng, ông còn định âm thầm chết đi, để lại công ty rách nát cho Thước Thước đúng không?”
“Anh không muốn âm thầm chết đi!” Lục Khiêm nhíu mày.
Minh Châu nhìn giấy tờ trên đầu giường.
Không biết tại sao, cô đột nhiên nổi giận.
Cô đi qua, vứt hết giấy tờ xuống đất.
Rầm...
Lục Khiêm để mặc cô nổi giận.
Minh Châu nhìn ông, môi run rẩy nói: “Lục Khiêm, ông cảm thấy như vậy là tốt đối với tôi, là đã có bổn phận với hai đứa nhỏ, nhưng ông có hỏi tôi chưa, ông từng hỏi tôi thật sự muốn gì chưa? Mỗi lần ông ra quyết định đều là tự mình làm chủ, còn tôi trước giờ chưa từng có cơ hội tham gia.”
Cô đau lòng như vậy.
Lục Khiêm rất đau đớn, yết hầu khẽ động.
Minh Châu lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ông nghĩ để lại mấy chục tỷ thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Không, tôi sẽ không tha thứ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ mãi từng lần mà ông vứt bỏ tôi!”
Lục Khiêm không kìm lòng nổi.
Ông tiến lên khế ôm cô vào lòng, ôm lấy người mà ông sẽ không còn tư cách được ôm nữa.
“Minh Châu đừng khóc.”
“Anh không từ bỏ, anh có chữa trị, anh còn muốn nhìn con của chúng ta ra đời, muốn nhìn Thước Thước trưởng thành lớn lên thành người, cưới vợ sinh con.”
Minh Châu không cho ông ôm.
Cô tránh né ông.
Cô khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Lục Khiêm, ông xem tôi là kẻ ngốc sao?”
Ông nói những lời này chỉ đơn giản để an ủi cô.
Trong lòng ông, ông đã tự phán án tử hình cho mình.
Hai người cách nhau một bước.
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô, Minh Châu ổn định tâm tình rồi nói với ông: “Lục Khiêm, chúng ta dây dưa quá nhiều, nếu ông chết rồi không chỉ là tôi đau lòng, ông nghĩ đến bà cụ, nghĩ đến Ôn Noãn đi, ông nghĩ xem bọn họ dựa vào ail Nếu ông là đàn ông thì chữa trị rồi sống tốt cho tôi đi!... Còn nữa, tôi không nợ tình cảm ông, tôi cũng không hứa hẹn ông khỏi bệnh thì sẽ ở cùng ông, chuyện duy nhất tôi có thể đồng ý là đứa nhỏ trong bụng tôi sinh ra sẽ gọi ông là bố, con bé cũng sẽ mang họ Lục! Còn về tên, đợi sinh ra ông đặt tên cho con bé, bây giờ thì suy nghĩ kỹ cho tôi đi!”
Đây là lần đầu tiên cô khí thế như vậy. Nhưng cô lại sợ hãi, nói xong thì mở cửa chạy đi.
Hoắc Minh và thư ký Liễu đứng hút thuốc ngoài cửa, thấy cô thì lập tức dập thuốc.
Vẻ mặt hai người kinh ngạc.
Thư ký Liễu tươi cười, đi vào.
Hoắc Minh khẽ cười: “Cũng khí thế đấy! Không nhìn ra đấy!” Minh Châu đỏ mặt.
Cô ấp úng nói: “Em nói bậy thôi!”
Dù sao cô vẫn là kiểu yếu ớt, dựa vào vai anh trai, trong lòng khó chịu khó nói nên lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!