“Muốn hôn em!”
“Bà Hoắc có cho không?”
Ngoài miệng anh vẫn khách sáo, nhưng hành động của anh lại rất nhanh, đúng lúc cô vừa cho đứa nhỏ bú xong, quần áo còn chưa ngay ngắn, mọi chuyện đều rất thuận tiện, không bao lâu sau, Ôn Noãn đã bị anh đưa tới sô pha, ngồi ở trong lòng anh.
Hoắc Minh đang ở độ tuổi tốt nhất của đàn ông.
Chín chắn đẹp trai, lúc này anh lại đang mặc đồ vest, trông có mấy phần cấm dục.
So với anh, Ôn Noãn lại không nghiêm chỉnh như vậy.
Cô cuống quýt tay chân, muốn khép quần áo trên người mình, lại bị người đàn ông dễ dàng kéo xuống...
Đầu ngón tay của Hoắc Minh khẽ chạm vào. Cô không khỏi cắn chặt miệng, anh khẽ cười một cái.
Sau đó cô lại có hơi kìm lòng không đặng, Ôn Noấn ghét nhất anh làm chuyện này khi đám trẻ còn ở nhà... không thể... không thể chờ tới tối được à?
Hoắc Minh liên tục hôn cô.
Giọng nói của anh khàn khàn giống như ngậm cát nóng: “Không chờ nổi nữa! Ôn Noãn, anh chờ em cả ngày rồi!... Em tính đi, từ sau khi có đứa bé Hoắc Kiều, chúng ta quả thực chỉ mới vài lần, mỗi lần đều mới chỉ được một nửa con bé lại khóc!”
Nói tới đây, người đàn ông không khỏi oán giận, trông càng thêm hung bạo.
Ôn Noãn chỉ đành gục lên vai anh, nhẹ nhàng cắn xuống.
Lời của Hoắc Minh thật chua.
Lúc không chịu nổi nữa, Ôn Noãn không khỏi dỗ anh, giọng nói của cô cô ngắt quãng, rời rạc: “Cho dù có mấy đứa con, người em yêu nhất vẫn là anh, chồng của em Hoắc Minh...”
Đầu Hoắc Minh nóng lên.
Anh cúi đầu xuống khẽ cắn lên chóp mũi cô: “Chỉ biết dỗ anh!”
Nhưng có ai mà không thích nghe lời hay, đàn ông cũng như vậy.
Anh lại càng thêm nhiệt tình, cầm lòng không nổi thúc giục cô: “Gọi anh là Minh, gọi Minh!”
“Minh! Minh!”
Khi mọi chuyện đã xong, anh ghé vào hõm cổ đẫm mồ hôi của cô, thấp giọng khàn khàn nói: “Anh thích em gọi anh là Minh, mỗi lần em gọi anh như vậy, anh đều không nhịn được.”
Ôn Noãn đỏ bừng mặt.
Hoắc Minh nhìn mà động tình, không khỏi hôn cô muốn làm tiếp.
Đứa bé bỗng khóc lên.
Anh đang định không để ý tới, Ôn Noãn đã khẽ đẩy anh ra, nói trong tiếng khóc: “Có lẽ đã tè ra quần rồi, Hoắc Minh, anh ra xem đi!”
Hoắc Minh đang trong cơn hưng phấn. Anh khó khăn thở ra một hơi: Tại sao lại sinh nhiều như vậy?
Nói chung anh cũng vẫn không nỡ để Ôn Noãn sốt ruột, anh đành đi rửa tay, nghe lệnh cô đi thay quần cho đứa bé.
Mặc dù ngoài miệng phàn nàn, nhưng lúc thay quần cho Tiểu Hoắc Kiều, gương mặt của anh vẫn rất dịu dàng.
Động tác cũng càng thêm cẩn thận. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đỡ mông của đứa bé, đặt lên chỗ sạch sẽ.
Chiếc quần nhỏ in hình đoá hoa màu hồng do Hoắc Minh lái xe chở Hoặc Tây tới siêu thị mua.
Ôn Noãn nhẹ nhàng mặc quần áo vào, yên tĩnh nhìn anh chăm chú. Bây giờ, Hoäc Minh quả thực là 1 người chồng tốt.
Có lẽ do ánh mắt của cô quá chăm chú, Hoắc Minh ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, Ôn Noãn ngại ngùng quay mặt đi... Anh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!