Hoắc Minh ăn một bữa với Minh Châu.
Hai giờ chiều, anh trở lại phòng bệnh, bác sĩ và y tá đang kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Hoắc Kiều.
Bé con được cởi quần áo ra. Cả người trần trụi bụ bẫm, cực kỳ đáng yêu. Ôn Noấn cũng đang ở bên cạnh nhìn xem.
Hoắc Minh bước đến, vòng tay ôm qua eo vợ, ánh mắt nóng rực nhìn Tiểu
Hoắc Kiều...
Trước đây anh cứ nghĩ, đời này cô bé mà anh yêu nhất là Tiểu Hoắc Tây, nhưng từ sau khi có Hoäc Kiều, anh mới biết làm gì có thể yêu nhất cô bé nào được, anh đều yêu thích hai đứa con gái như nhau.
Cả một vòng người vây quanh cô bé.
Tiểu Hoắc Kiều không hề rụt rè, còn vui vẻ đá vào cặp chân đầy thịt của mình. Bé con còn nở nụ cười...
Trẻ nhỏ chưa mọc răng, lộ ra hàm thịt lợi hồng hồng.
Hoắc Minh thích thú nhìn con, anh nghiêng đầu nhìn sang vợ, chỉ thấy trong mắt Ôn Noãn chất chứa trìu mến yêu thương nói:
Anh không khỏi động tâm, lặng lẽ nắm lấy tay cô. Ôn Noãn như thể mới phát hiện ra anh. Cô thấp giọng hỏi: "Minh Châu đã ổn hơn chưa?”
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Hoäc Kiều, trầm ngâm một lát rồi "Anh muốn con bé chuyển về ở với bố mẹ, phụ nữ mang thai dễ suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa con bé và cậu đều lo lắng chuyện này!"
Ôn Noãn cũng có chung suy nghĩ như vậy. Cô tựa vào vai anh, nói: "Anh còn phải nói chuyện thêm với con bé rồi!"
Hoắc Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, ở đây có nhiều người như vậy, Ôn Noãn không chịu nổi ánh mắt đó của anh, giả vờ như không thèm để ý.
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Đông từ công ty tới. Vẫn còn mặc vest và mang giày da.
"Bố! Sao bố lại ở đây?"
Hoắc Minh hỏi.
Hoắc Chấn Đông liếc anh một cái, sau đó đi tới thăm cục cưng cháu gái của mình.
Trên mặt ông nội đều là ý cười xán lạn, bế Tiểu Hoäc Kiều vừa được kiểm tra sức khỏe xong lên, đưa tay mặc tã cho bé, vừa mặc vừa nói: "Nhìn mấy đứa kìa, sao có thể để Tiểu Hoắc Kiều của chúng ta trần mông như vậy, lớn lên làm sao lấy chồng đây! Ngoan, cục cưng... ông nội mặc tã cho con!"
Bác sĩ y tá xung quanh đều nở nụ cười.
Đây chính là gia đình giàu có nhất nhì thành phố B đấy, vậy mà chăm bẫm yêu thương con trẻ hết mức!
Bi kịch đã xảy ra, Tiểu Hoắc Kiều làm ông dính nước tiểu, bộ u phục quý giá dính đầy một lớp bảo vật óng ánh vàng óng, Hoắc Chấn Đông sửng sốt một lúc, sau đó như thể đang dâng bảo bối lên: 'Bé cứng của chúng ta sớm không tiểu muộn không tiểu, vậy mà lại tiểu đúng lúc này, nghĩa là muốn ông nội có phải không! Chờ sau này xuất viện, ông nội sẽ thay con quyên một tòa nhà lớn ở đây!"
Bác sĩ y tá xung quanh đều không dám cười nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!