Lục Khiêm mặc dù rất đau, nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của con.
Sau đó lại nhìn Minh Châu.
Bốn mắt nhìn nhau, ý tứ sâu xa.
Tuy rằng bây giờ đã mỗi người một ngã, nhưng hai người vẫn còn những mối quan hệ liên kết với nhau, như lời Hoắc Chấn Đông đã từng nói, hai người vẫn mang danh nghĩa họ hàng.
Đuôi mắt Minh Châu hơi hồng: "Vào đi!"
Lục Khiêm gật đầu.
Khi ông bước vào, ông phải bám tường ởi tới trước, Tiểu Thước Thước cẩn thận đỡ ông.
Lục Khiêm ngồi xuống ghế sô pha. Minh Châu rót cho ông cốc nước, nghe ông nói: "Em dạy con khá lắm." Minh Châu cười nhạt.
Mấy chuyện tỏ vẻ ngoài mặt, cô không thể nào bằng ông, vẻ mặt hay ngôn ngữ đều không được tự nhiên.
Nếu không phải vì sức khỏe của ông có vấn đề, cô đã định đuổi người.
Lục Khiêm biết cô đang nghĩ gì, từ trước đến nay ông là người kiêu ngạo, giờ lại không nỡ rời đi.
Nhân lúc cô cúi đầu xuống, ánh mắt ông xẹt qua bụng cô. Vẫn còn rất bằng phẳng. Ông tính thử thời gian, từ đó đến nay mới hơn một tháng.
Minh Châu quay đầu lại... chỉ thấy ánh mắt chăm chú của ông, không khỏi thót tim, loạn nhịp.
Bầu không khí cực kỳ quái dị.
Lục Khiêm có hơi xấu hổ, đúng lúc này bụng lại nhói lên một cơn đau mới, ông nâng tay che bụng.
Trên mu bàn tay toàn là lỗ kim.
Ông từng rất tuấn tú nhã nhặn, nhưng lúc này lại tiều tụy hốc hác, gầy hơn xưa rất nhiều... Minh Châu thấy mà đau lòng không thôi, cô nghĩ nếu bọn họ còn là vợ chồng, cô sẽ luôn kề bên chăm sóc khi ông ốm đau.
Cho dù vụng về thiếu kinh nghiệm, cô còn có thể dỗ ông vui vẻ.
Còn giờ phút này, cô chỉ có thể khách sáo hỏi một câu: "Phẫu thuật à?"
Lục Khiêm khẽ ừm.
Tiếng đáp lời này ẩn chứa sự dịu dàng không thể nhận ra.
Ông không nói nhiều về bệnh tình của mình, mà chỉ gọi Tiểu Thước Thước đến bên cạnh, cậu nhóc đã rất nhớ ông, nhẹ nhàng gọi một tiếng bố.
Lục Khiêm lấy từ trong túi ra hai viên kẹo. Minh Châu và Thước Thước đều rất thích ăn. Thước Thước nhìn bố, cẩn thận lột vỏ viên kẹo, bỏ vào trong miệng.
Lục Khiêm xoa xoa đầu cậu nhóc: "Nhóc ngốc, cho mẹ một viên nào, mẹ cũng thích ăn kẹo."
Tiểu Thước Thước ngoan ngoãn chạy tới.
Một viên kẹo được đặt trong lòng bàn tay Minh Châu, đây là bao bì mà cô quen thuộc.
Sản xuất tại Thụy Sĩ.
Trước đây cô thường xuyên bỏ bữa để giảm cân, thỉnh thoảng bị hạ đường huyết, Lục Khiêm luôn có sẵn vài viên kẹo trong túi, khi nào hai người ở cạnh nhau thì có thể cho cô ăn.
Nhớ lại chuyện này, Minh Châu cảm thấy cực kỳ khổ tâm.
Mắt cô cay cay, thấp giọng nói câu gì đó rồi vào phòng ngủ.