Cả người Lục Khiêm đều nhức nhối.
Chỉ một động tác nằm xuống giường đơn giản, vậy mà đau đến sống không bằng chết.
Ông nhìn trần nhà, lặng thinh ngẩn người.
Ông giỏi tính kế người khác, cũng hiểu rõ lòng người, ông biết bản thân đang rất bất thường, đơn giản chỉ vì ông không thể chấp nhận được sự thật mình đã đánh mất Minh Châu.
Minh Châu, Hoắc Minh Châu.
Một cô gái đơn thuần xinh đẹp như vậy, thế mà ông đã đánh mất rồi.
Lục Khiêm chưa bao giờ sa sút như vậy.
Ông chỉ lặng lẽ nằm đó chẳng nói tiếng nào, cũng không phối hợp điều trị tích cực như trước nữa.
Bà cụ thấy mà không chịu nổi, kéo bà Liễu sang nhỏ giọng hỏi: "Thằng bé làm sao vậy, mới ra ngoài một chuyến sao lại biến thành dạng này, chẳng giống thằng bé gì cả!"
Bà Liễu im lặng liếc nhìn Lục Khiêm một cái.
Cô ấy nhỏ giọng nói với bà cụ: "Anh ấy gặp phải Minh Châu! Mới nói mấy câu đã chịu không nổi rồi, tóm lại là trong lòng rất muốn, nhưng..."
Bà cụ im lặng.
Bà vỗ vỗ ghế dựa, từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn ra ngoài.
Dưới lầu rất ồn ào đông đúc.
Tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Bà cụ nhẹ nhàng nói: 'Bác có hai người con, một người quá coi trọng tình cảm mà sớm ra đi, người còn lại là Lục Khiêm. Thằng bé rất giỏi, từ nhỏ đến lớn, hễ động vào việc gì là đều thông thạo việc ấy, tôi chưa từng nghĩ người như nó vậy mà lại vấp ngã trong tình cảm như thế này, mà mối quan hệ này còn do chính tay nó phá hỏng! Nó tự hủy hoại bản thân mình, còn hủy hoại một cô gái tốt."
Bà Liễu lau nước mắt.
Bà cụ rất khổ sở, bà lo lắng rất nhiều chuyện.
Tỉnh thần Lục Khiêm sa sút trầm trọng.
Một tuần sau, bác sĩ nói với bà cụ: "Các chỉ số của ngài Lục kém hơn rất nhiều so với trước đây, nếu ông ấy cứ mãi tiêu cực như vậy, tình huống sẽ không thể nào khá lên được!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!