So với sự ra đời có phần quạnh quế của Hoắc Tây và Doãn Tư, đứa nhỏ này thật sự rất may mắn, nhận được bao nhiêu sự quan tâm chúc tụng của mọi người... Có lẽ đôi khi cô vẫn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, đôi khi vẫn cảm thấy đau lòng, nhưng giờ phút hiện tại mới là quan trọng nhất.
Hoắc Minh rất quan tâm chăm sóc cô.
Anh nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, bèn xoa xoa mái tóc dài, dịu dàng nói: "Phụ nữ đang ở cữ không thể khóc!"
"Em không có khóc!"
Ôn Noãn bỗng nhiên muốn làm nũng.
Cô lén ôm lấy chân Hoắc Minh.
Hoắc Minh cúi đầu, khuôn mặt anh tuấn dịu dàng đến khó tin.
Hoắc Kiều... Sự ra đời của đứa bé này chứng kiến kết cục viên mãn thật sự của anh và Ôn Noãn.
Tâm trạng Minh Châu rất phức tạp.
Cô ấy nhìn đứa bé sơ sinh, không khỏi sờ sờ bụng mình, sau chín tháng nữa, đứa bé này cũng sẽ chào đời.
Nhưng sự tồn tại của đứa bé này phải được giấu kín.
Đến lúc đó, quan hệ giữa cô ấy và Lục Khiêm sẽ là gì đây? Ông có muốn có một đứa con với cô ấy không?
Suy nghĩ của cô ấy cứ mông lung, hỗn loạn.
Bà cụ nhìn cô ấy chăm chú.
Bà cụ là người từng trải, đã từng sinh hạ hai người con, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của một người phụ nữ?
Dáng vẻ của Minh Châu, rõ ràng là đang có thai.
Bà cụ vừa kinh ngạc vừa mừng vui không thôi.
Ngạc nhiên là vì đôi oan gia này chỉ làm cho có, vậy mà có thể có con; vui mừng là vì thằng con không chịu giành lấy hạnh phúc cho mình kia xem ra vẫn còn có ích, bà cụ vẫn còn tin tưởng được.
Nhưng cho dù Minh Châu có con đi nữa, bà cũng không thể mang Lục Khiêm trở về.
Nếu cô gái đã không chịu nói gì, nghĩa là cô ấy định tự mình nuôi con. Bà đã có tính toán trong lòng.
Bây giờ điều quan trọng nhất là Minh Châu phải chăm sóc bản thân thật tốt, Lục Khiêm cũng phải nghiêm túc chữa khỏi bệnh.
Bà cụ lặng thinh rời đi.
Sau đó, bà sai người tặng rất nhiều thuốc bổ sang, chất chồng như núi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!