Ôn Noãn dựa vào lòng anh.
Hoắc Minh chỉ khoác một chiếc áo sơ mi, cách một lớp vải, cô thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim anh đang đập.
Một mùi hương đặc biệt của đàn ông hòa cùng mùi thuốc lá. Thật quyến rũ.
"Sao vậy?" Tiếng cô dịu dàng đến mức chẳng thể nào tưởng tượng nổi: 'Em hỏi bác sĩ rồi, nếu chăm sóc kỹ thì không có vấn đề gì đâu!"
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trà của cô. Anh đắn đo một lúc rồi lẩm bẩm: "Minh Châu mang thai rồi!" Ôn Noãn sửng sốt.
Cơ thể cô đang tựa vào lòng anh, hơi cứng đờ, một lát sau mới có thể nói: "Hoắc Minh, anh nói cái gì?"
Hoắc Minh sợ kích động đến cô.
Anh cúi đầu vuốt ve khuôn mặt của cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Minh Châu cũng đã quyết định sẽ sinh đứa bé raI"
"Không phải..."
Ôn Noãn vô cùng đau khổ.
Cô run rẩy nói: "Cậu bị bệnh nhưng Minh Châu không biết, Minh Châu mang thai cậu cũng không biết, Hoäc Minh... Em cảm thấy chuyện này đối với hai người họ quá tàn nhẫn!"
Hoắc Minh nhẹ ôm lấy cô, trầm mặc không nói.
Ôn Noấn thoáng bình tĩnh lại.
Hai người họ đã là vợ chồng nhiều năm, nên anh nghĩ gì cô đều đoán được.
Ôn Noấãn khẽ hỏi: "Tin tức này, anh không định cho cậu biết, phải không?"
Hoắc Minh vẫn trầm mặc.
Ánh mắt của anh còn dịu dàng hơn cả bóng đêm...
Ôn Noấn tựa đầu lên vai anh, suy tư một lúc lâu.
Hoắc Minh nói với chất giọng khàn đặc: "Ôn Noãn, bọn họ đã đi vào ngõ cụt rồi, hơn nữa tình cảnh lúc chia tay còn thảm thiết đến vậy, lại có rất nhiều người chứng kiến. Giờ nếu vì bệnh của cậu, hay vì chuyện Minh Châu mang thai mà ép họ về lại bên nhau thì có phải... quá bất công với Minh Châu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!