Ánh sáng ở bãi đậu xe tối đen như mực.
Thước Thước ôm lấy chân của Hoắc Minh, mềm mại nũng nịu gọi một tiếng chú.
Hoắc Minh bế cậu bé lên.
Ôn Noãn cũng sờ đầu đứa trẻ, đưa cho cậu túi bánh nhỏ. Đứa trẻ cười tươi khéo léo gọi "Cậu", còn hôn một cái lên má Ôn Noãn.
"Mợ giống bố, cũng giống Thước Thước." "Thước Thước thích mợ." Ôn Noãn không nhịn được lại sờ đầu đứa trẻ.
Hoắc Minh ôm đứa trẻ đi đến sảnh lớn, thấy em gái đang đứng chờ. Trên mặt Minh Châu mang một biểu tình quen thuộc.
"Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gây họa thì cũng chỉ có một kiểu như vậy."
Hoäc Minh ném chìa khóa xe xuống, hừ lạnh một tiếng: "Không có chuyện gì thì sao lại tỏ vẻ tội lỗi như vậy?”
Minh Châu cầm túi xách cho anh, chỉ thiếu chút nữa là đấm lưng, bóp tay. Hoắc Minh nhìn cô ấy mấy lần, ánh mắt có chút ác liệt.
Ôn Noãn có chút che chở: "Anh đừng nghiêm nghị như vậy! Nào có người anh nào như anh không."
Hoäc Minh cười giận.
Anh ôm Thước Thước xuống, bóp má Ôn Noãn, nói: " Em luôn làm người tốt, ngược lại vai ác thì giao cho anh đúng không?”
Ôn Noãn tránh khỏi tay anh. Lại nhìn về phía Minh Châu, ánh mắt phức tạp.
Cô biết Minh Châu và cậu đã ký giấy ly hôn, nhưng cậu bây giờ thế nào, Minh Châu cũng không biết.
Hai người họ đều là người cô quan tâm.
Một người là người thân ruột thịt, một người đã sống chung cùng Ôn Noãn nhiều năm, Minh Châu giống như em gái cô.
Ôn Noãn luôn hy vọng họ tốt hơn bất cứ ai
Thế nhưng hết lần này đến lần khác cô đều không thể nói gì. Minh Châu kéo tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị đừng có nói gì eml" Ôn Noấn đã là mẹ của mấy đứa nhỏ.
Trong lòng cô đã yếu đến mức không thể tưởng tượng được, bây giờ cô cũng chẳng thể nghĩ tới chuyện gì khác, cô cười nhạt: "Sao lại thế!"
Hoắc Minh nhìn hai người họ vui vẻ.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng vợ: "Một lúc nữa mới ăn cơm, em ở đây trò chuyện với em ấy một chút, anh đi trò chuyện cùng bố."
Ôn Noãn ánh mắt dịu dàng: "Được!" Hoắc Minh cùng Hoắc Chấn Đông lên lầu hai.
Đóng cửa phòng sách lại, Hoắc Minh tựa vào cửa sau lưng, cúi đầu châm điếu thuốc.
"Có chuyện gì mà bố lo lắng như vậy?"
Sắc mặt Hoắc Chấn Đông không được tốt.
Hoắc Minh lặng lẽ nhìn ông, sau đó đi tới, rót cho mình và bố một ly trà.
Anh nói câu bông đùa, làm dịu đi không khí căng thẳng.
"Bố còn đang hao tổn tinh thần vì Minh Châu sao! Con nhìn em ấy bây giờ cũng tốt đấy chứ, sau này không lo gả đi... Trường hợp tệ nhất là trở thành một bà cô già cô đơn, nhưng bố yên tâm! Nhà chúng ta nuôi được!"
Hoắc Chấn Đông trừng mắt một cái.
Ông cười nhạt: "Con nghĩ thì hay rồi! Lúc Ôn Noãn nói không cần con nữa, sao con không nghĩ thoáng như vậy đi, là đứa nào uống say kêu trời kêu đất Ôn Noãn không cần con!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!