Cô cố chịu cơn đau bụng, xốc lên tinh thần, xách cặp nhỏ lên đưa cho con trai, rồi tự lái xe chở thằng bé đến trường.
Tiểu Thước Thước đeo cặp sách, vui vẻ đi học. Minh Châu ngồi lại xe.
Cô lặng lẽ chìm trong suy nghĩ: Tối qua cô uống rượu vang đỏ, liệu có ảnh hưởng đến thai nhi không?
Và, có nên sinh đứa nhỏ này ra không?
Càng nghĩ cô càng thấy khó chịu, cuối cùng cô cần tay, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi tính sau.
Cô lặng lẽ đi, không muốn ai biết. Một tiếng sau, phiếu xét nghiệm đưa ra. Dương tính.
Cô đã mang thai gần năm tuần, bác sĩ cho biết nhịp tim thai rất ổn định, đó là một bé trai khỏe khoăn.
Minh Châu lại không vui.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng khám, trên hành lang có rất nhiều người, đó đều là chồng đi khám thai cùng vợ, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui mừng không kìm được.
Chỉ mình cô, không biết phải đi đâu.
Nhưng dù yếu đuối đến đâu, cô cũng không muốn gọi cho Lục Khiêm, bởi vì cô thực sự muốn chia tay ông.
Nếu ông biết cô mang thai, ông sẽ không buông tay.
Minh Châu nhẹ cắn môi, chuẩn bị rời đi.
Đến cửa thang máy, cô nhận được một cuộc gọi.
Là Lục Khiêm gọi đến.
Cô do dự một hồi rồi trả lời: “Có chuyện gì sao?”
Lục Khiêm bên kia im lặng hồi lâu, khi cô định cúp máy thì ông mới thì thầm: “Nghe nói người hầu ở nhà bảo em không khỏe, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Đôi mắt Minh Châu nóng bừng.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng che bụng nhỏ: “Tốt hơn nhiều rồi!”
Giọng nói Lục Khiêm rất dịu dàng: “Vậy thì tốt rồi! Chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, được không?”
Câu nói này, giống như bàn giao chuyện sau này. Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Khi nào chúng ta mới ký giấy?”
Lục Khiêm nghẹn lại, hơi thở có phần dồn dập, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Bọn anh đang đi công tác, khi nào anh về sẽ làm!”
Cô nghĩ ông đang trì hoãn, liền hỏi: “Khi nào về?”
“Chắc là ba bốn tháng.”