Minh Châu gọi cho bảo mẫu.
Bên kia rất sợ hãi, e ngại cô Hoắc không vui.
Minh Châu nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện của ông! Sau này không cần nghe lời ngài Lục nữa. Các cô qua đây làm việc đi!”
Nửa tiếng sau, có hai người đến làm việc nhà.
Minh Châu thu xếp cho Tiểu Thước Thước.
Thước Thước nếm thử bữa sáng, thì thầm: “Tối qua bố đã đến đây sao ạ?” “Ù”
“Bố còn làm bữa sáng!”
Minh Châu xoa đầu cậu bé.
Nhưng cô không ăn bữa sáng do Lục Khiêm làm, bởi chỉ cần ăn một miếng, cô cảm thấy trái tim cô sẽ đau đớn kinh khủng...
Yêu đương mấy năm nay, cô chưa từng ăn ngoài. Minh Châu ngâm mì.
Thông báo lúc mười giờ, cô phải dành thời gian đưa Thước Thước đến trường, sau đó thực hiện một bài tập thể dục.
Ăn vài miếng, cô cảm thấy buồn nôn. Cảm giác này, vừa kỳ lạ vừa quen thuộc. Sắc mặt Minh Châu tái nhợt.
Người hầu thấy cô không ổn thì đi đến quan tâm hỏi: “Cô Hoắc, cô không khỏe sao?”
Tiểu Thước Thước cũng có vẻ lo lắng.
Minh Châu che ngực, gượng cười: “Chắc là mì hết hạn rồi! Tôi đi rửa mặt.”
Cô vội vàng rời đi.
Người hầu nhìn ngày dưới đáy cốc mì, lẩm bẩm: “Chưa hết hạn mài!”
Trong nhà vệ sinh ở phòng ngủ chính.
Minh Châu nôn khan mấy lần, không nôn ra gì, nhưng cô cảm thấy tức ngực.
Cô liều mạng tạt nước lạnh lên mặt.
Dòng nước lạnh lẽo không khiến cô dễ chịu hơn, thậm chí không thể bình tĩnh, đầu óc cô quay cuồng với những gì xảy ra đêm đó, đêm đó cô nói muốn Lục Khiêm làm việc ít hơn, cô còn muốn một bé gái.
Bọn họ làm chuyện vợ chồng, không dùng biện pháp.
Minh Châu nhẹ nhàng đặt tay lên bụng nhỏ, rồi ngước mắt nhìn chính mình †rong gương.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!