Cậu bé nói chuyện với mẹ, ít nhiều gì cũng nhắc đến bố: “Mẹ và bố thực sự phải ly hôn sao?”
Minh Châu vừa uống rượu, đầu óc có chút không rõ ràng. Nhưng cô không muốn nói linh tinh về Lục Khiêm trước mặt Thước Thước.
Cô ngẩng đầu lên, mơ hồ nói: “Mẹ và bố con không hợp ở bên nhau, nhưng bố vẫn rất yêu thương Thước Thước.”
Tiểu Thước Thước sát vào lồng ngực cô.
Cậu bé thì thầm nói: “Bố cũng thích mẹ! Nhưng bố đã làm sai.”
Minh Châu rất đau lòng.
Có lẽ là vì họ đã có một khoảng thời gian phải lưu lạc bên ngoài, Thước Thước trưởng thành hơn những đứa trẻ khác cùng tuổi một chút. Nhớ lại ngày đó cậu bé không vui trở về căn phòng trọ nhỏ họ đã từng ở, Minh Châu cảm thấy mình rất có lỗi với cậu bé.
Cô định bế Thước Thước về phòng ngủ, nhưng đầu cô choáng váng.
Ngược lại cậu bé còn lấy chăn lông tới đắp lên cho cô, còn chui vào sưởi ấm cùng cô.
Đêm dài. Khóa cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.
Một bóng người cao lớn tiến vào, người tới không bật đèn nhưng rất nhanh đã làm quen với ánh sáng trong phòng.
Trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu vang. Còn hòa lẫn một chút vị ngọt.
Trên sô pha, Minh Châu và Thước Thước ôm nhau nằm, bởi vì khuôn mặt của Minh Châu khi ngủ rất đơn thuần đáng yêu.
Lục Khiêm nhìn thấy rồi mới biết mình nhớ nhung đến mức nào.
Ông lẳng lặng nhìn một lúc rồi mới ôm Thước Thước ra khỏi lòng cô. Thằng nhóc bừng tỉnh.
Cậu bé nhẹ nhàng dụi mắt, phát hiện mình đang nằm trong lòng bố.
Cậu bé cố gắng tỉnh táo hơn một chút, nhưng lại rất mệt mỏi, chỉ có thể ghé vào vai ông thì thầm gọi một tiếng ông cậu... Lục Khiêm vỗ nhẹ lên mông cậu bé.
Đặt cậu bé lên giường rồi, ông mới quay lại xử lý người phụ nữ say rượu kia. Con bị ôm đi rồi, cô vẫn hoàn toàn không biết gì. Có lẽ là hơi nóng.
Gô đá bay chiếc chăn lông, bên dưới là cơ thể duyên dáng mặc áo sơ mi màu rượu vang và một chiếc váy lụa dài đến đầu gối.
Rất có hương vị trưởng thành.
Lục Khiêm bế cô dậy.
Khoảng thời gian này, cô gầy đi rất nhiều, vòng eo nhỏ nhắn, những ngón tay ông ma sát không phải không có cảm giác gì, hơn nữa họ đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi.
Minh Châu say...
Cơ thể cô mềm nhữn, mặc kệ người đàn ông ôm mình vào phòng ngủ.
Cơ thể cô chìm vào chiếc giường mềm mại, có lẽ do quá thoải mái, cô phát ra một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.
Khàn khàn mà nhỏ nhẹ, vô cùng gợi cảm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!