Ông cân nhắc một lúc lâu, cuối cùng mới nói ra miệng: “Sau này cứ coi như là thông gia đi! Đối với cậu hay với chúng tôi đều tốt.”
Lục Khiêm rất hiếm khi gọi ông, nhưng lúc này lại gọi một tiếng.
Hoäc Chấn Đông nghe xong lại thấy buồn.
Ông vỗ vai Lục Khiêm, nói: “Trước đây tôi không phản đối hai người bởi vì nhóc Minh Châu thích cậu, tôi không quản được con bé, mẹ con bé giới thiệu cho nó rất nhiều thanh niên tài giỏi anh tuấn nó đều không đồng ý, kết quả hai người vẫn đi tới ngõ cụt.”
Hoäc Chấn Đông thực sự rất khó chịu.
Ông không nói nhiều, ra hành lang hút thuốc.
Hoắc Minh và Ôn Noãn cũng tới.
Cơ thể Ôn Noãn đã rất nặng nề, Hoắc Minh không muốn để cô đến, nhưng Ôn Noãn vẫn khăng khăng tới đây. Nhìn Thước Thước đang nằm trên giường truyền từng giọt nước biển, Ôn Noãn rất đau lòng.
Gô ở bên cạnh Thước Thước một lát rồi vào phòng trong.
Minh Châu đang ở trong nhà vệ sinh.
Nhìn thấy Ôn Noãn, cô lập tức rơi nước mắt: “Chị dâu!”
Ôn Noấãn đóng cửa lại.
Bình thường Minh Châu rất ỷ lại cô, nhẹ nhàng tựa lên vai cô, khẽ bật khóc: “Bao nhiêu năm nay em chưa từng hối hận, nhưng khi không thấy Thước Thước đâu nữa, em thực sự thà rằng mình chưa từng quen biết ông ấy.”
Không có sự ngưỡng mộ say đắm khi còn trẻ, sẽ không có sự tổn thương ngày hôm nay.
Ôn Noãn hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
Minh Châu đã quyết tâm muốn ly hôn với cậu, cô cũng rất khổ sở, nhưng cô không thể khuyên nhủ được.
Cô nhẹ nhàng chạm lên tóc Minh Châu, nhẹ giọng nói: “Sự vui vẻ của bản thân là quan trọng nhất!”
Gia đình họ như vậy, cũng không cần lo lắng về kinh tế khi một mình nuôi con. Nếu Minh Châu đã không muốn nữa, vậy thì thôi đi. Minh Châu vẫn khóc.
Cô ấy cảm thấy mình rất vô dụng, mỗi khi gặp chuyện thì chỉ biết khóc, thế nhưng Ôn Noãn lại cảm thấy cô ấy thực sự rất dũng cảm.
Chờ đợi đã lâu như vậy, tình cảm sâu sắc đến thế. Minh Châu vẫn có thể buông tay!
Thước Thước sốt cao một đêm.
Bác sĩ đi ra đi vào mấy lượt.
Những người khác đã rời đi trước, chỉ còn Lục Khiêm cùng Minh Châu và đứa trẻ.
Bốn giờ sáng.
Minh Châu vẫn ngồi, im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Lục Khiêm bảo cô nghỉ ngơi cô cũng không chịu.
Sáng sớm, khi rửa mặt.
Cô vừa cúi xuống đã bị người ta ôm vào lòng.
Toàn thân Minh Châu cứng đờ.
Trước đây cô vui vẻ với sự đụng chạm của ông bao nhiêu thì hiện tại lại phản cảm bấy nhiêu, cô không tránh ra, nhưng giọng nói lạnh như băng: “Này là có ý gì?”
Lục Khiêm áp mặt lên tấm lưng gầy của cô, giọng nói có phần đau khổ.
“Minh Châu, để anh bù đắp cho hai mẹ con em đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!