Giây phút này, cô không phải một cô gái nhỏ không hiểu chuyện đời, cả cô và
ông đều là người làm bố làm mẹ, ông không đạt yêu cầu của một người bố tốt, đương nhiên cô có thể lấy đó làm lý do trút giận với ông.
Lục Khiêm không tức giận, ông nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa xoa. “Ăn chút gì đó đi rồi tìm tiếp!” “Tôi không ăn nổi!”
Minh Chẩu đẩy ông ra, cô lảo đảo đi về phía trước, trong lòng cô chỉ nghĩ về
Thước Thước, sợ cậu bé gặp chuyện gì không mau.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Cô chạy qua vô số ngã tư đường, giống như đã phát điên. Lục Khiêm giữ cô lại từ phía sau: “Minh Châu!”
Minh Châu nhìn Lục Khiêm, giọng nói run rẩy: “Còn có chỗ kia nữa! Thằng bé
nhất định ở đó! Thằng bé nhất định ở đó!”
Hai người lên xe.
Nửa giờ sau, xe dừng trong một con ngõ nhỏ âm u chật hẹp.
Xi măng lồi lõm mấp mô.
Dây điện mắc chằng chịt như mạng nhện.
Những tòa nhà cũ nát, bột xi măng có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Lục Khiêm đau lòng không chịu nổi.
Hơn hai năm đó, Minh Châu và Thước Thước đã phải sống ở nơi này sao?
Hành lang vô cùng tối tăm, thậm chí thỉnh thoảng còn có con chuột chạy qua, nhưng Minh Châu không bận tâm tới những thứ đó chút nào, cô chạy nhanh lên tầng bốn bé.
Trong bóng tối, một thân thể nho nhỏ đang ngồi sụp trên mặt đất cạnh cửa. Đó là căn phòng trọ trước đây họ đã từng ở.
Cậu bé ôm đầu, dường như đang ngủ.
Giọng Minh Châu kèm theo chút nghẹn ngào: “Thước Thước?”
Đứa trẻ không phản ứng, Minh Châu ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cậu
Nóng bỏng! “Thằng bé sốt rồi!" Giọng Minh Châu run rẩy.
Lục Khiêm vội vàng ôm lấy đứa trẻ, kiểm tra một chút, thực sự là nóng như lửa đốt.
“Mau đưa tới bệnh viện."
Ông chạy nhanh xuống tầng, Minh Châu theo sát phía sau ông...
Nửa tiếng sau, Thước Thước im lặng nằm trên giường bệnh nhỏ, kim truyền dịch cắm trên mu bàn tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!