Lúc ông xuất hiện trước mặt Minh Châu, cô có vẻ rất ngạc nhiên nhưng nhanh chóng đã bình tĩnh lại.
Mọi người xung quanh cũng đều nhìn thấy ông Lục.
Ánh mắt Lục Khiêm thắm thiết: "Đi ăn cơm với anh!"
Ông nghĩ rằng cô sẽ phản đối, ào ạt từ chối, nhưng không ngờ Minh Châu lại thẳng thắn đồng ý, cô nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài xinh đẹp của mình, chào hỏi đồng nghiệp, thậm chí không dẫn theo trợ lý, cô cùng Lục Khiêm lên xe.
Hai người vừa ngồi xuống, Thư ký Liễu bắt đầu làm sôi động bầu không khí.
"Minh Châu, hóa trang hôm nay của cô thật sự rất đẹp! Ánh mắt của ngài Lục trước nay luôn nhìn thẳng, tôi dám chắc từ trước đến nay ngài ấy chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như này?”
Minh Châu thắt dây an toàn.
Cô nhìn Lục Khiêm, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tổng giám đốc Lục có cái gì mà chưa từng thấy?"
Thư ký Liễu bị chặn họng, không còn lời nào để nói tiếp.
Sắc mặt Lục Khiêm hơi lúng túng, nhưng vẫn ôn nhu nói: "Đi ăn đồ ăn Trung Hoa nhé!"
Minh Châu nói sao cũng được.
Lúc cô nói sao cũng được, so với lúc ở đám cưới ngày hôm đó, cô thoải mái hơn rất nhiều, như thể chỉ trong ba ngày ngắn ngủn vết thương lòng đã được chữa lành, đoạn tình cảm này đối với cô không còn quan trọng nữa.
Phát hiện này khiến Lục Khiêm cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng ông cố gắng chịu đựng bởi vì ông muốn đàng hoàng nói chuyện với cô.
Không biết là ông vô tình hay cố ý, bọn họ ăn cơm ở nhà hàng lúc trước, vẫn là phòng VỊP cũ.
Ở đó, Lục Khiêm tự tay đeo cho cô một chiếc bùa bình an. Hiện tại...
Hai mắt Minh Châu có chút nóng lên, nhưng cô cố nhin xuống, rất nhanh trở lại bình thường.
Lục Khiêm nhẹ nhàng, ân cần chăm sóc cho cô.
Minh Châu cũng thoải mái ăn cơm, không ai nhắc đến sự việc khó chịu trước trước đó, hoặc có lẽ bọn họ đều đang nghĩ nên bắt đầu cuộc trò chuyện này như thế nào.
Lục Khiêm ăn không nhiều lắm.
Trên đường ông rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Gần đây cổ họng em khó chịu, anh dập đi!”
Lục Khiêm dập thuốc lá.
Nhưng ông lại nhẹ nhàng ôm lấy chiếc cổ thon dài của cô, trầm giọng hỏi cô: “Minh Châu, em khóc nhiều lắm phải không?”
Rõ ràng là ông muốn nói chuyện...
Minh Châu nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống.
Gô nhìn những chiếc cốc và cái đĩa tinh xảo trước mặt rồi thở dài nói: "Đúng vậy! Em đã khóc rất nhiều, nhưng dù có khóc bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi được kết cục của chúng ta."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!