Hoắc Minh đẩy cửa bước vào, bà cụ ậm ừ nói rằng muốn đuổi Lục Khiêm ra khỏi nhà.
Ôn Noãn nhẹ nhàng dỗ dành. Hoặc Minh nhẹ nhàng bước tới.
Anh cúi xuống ôn nhu hỏi: “Em với bà ngoại ăn cơm trưa chưa?”
Ôn Noãn lắc đầu.
Hoäc Minh chạm nhẹ vào vai cô: "Một bữa cơm nuôi hai người! Em đi nhờ người chuẩn bị cơm đi, anh sẽ an ủi bà ngoại."
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sợ là anh không dỗ được bài” Hoắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô. Ôn Noãn đứng dậy rời đi.
Bước ra ngoài, cô cảm thấy sân bỗng trở nên vắng tanh, tất cả chữ hỷ đỏ thẫm đều bị xé bỏ.
Quản gia đang phân công người làm dọn dẹp. Mọi người đều im lặng mà làm, đi đường toàn cúi đầu.
Nhìn thấy Ôn Noãn đi ra, quản gia miễn cưỡng mỉm cười: "Cô cả, bà cụ thế nào rồi?"
Ôn Noấn nói: "Minh đang an ủi bà! Ăn cơm đi!"
Quản gia gật đầu.
Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cũng nhất định phải ăn cơm! Cơn sóng gió này kết thúc trong thê thảm.
Lam Tử Mi dẫn theo Manh Manh đứng trên sân thượng, bất chấp người khác ngăn cản, ông bà Lục tiến tới gần nơi hai người đứng.
Bọn họ muốn cứu lấy huyết mạch duy nhất của con trai mình. Cuối cùng, bọn họ cùng chết với Lam Tử Mi. Hai mươi ba tầng...
Lúc Manh Manh rơi xuống, cô bé mắc kẹt trên một tấm vải bạt che nắng ở tầng hai mươi và được cứu sống.
Nhưng sau những gì đã trải qua, cô bé không bao giờ... mở miệng nói chuyện nữa.
Sau một thời gian dài, cô bé mất đi khả năng ngôn ngữ.
Lam Tử Mi đã chết, bố mẹ của Lục Quân cũng không còn.
Từ trong vũng máu và vô số người chứng kiến, Lục Khiêm nhẹ nhàng bế Manh Manh lên, cô bé ôm chặt ông, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào người ông, toàn thân run rẩy.
Cô bé trở thành trẻ mồ côi.
Những phóng viên đoán già đoán non, tung tin sống động như thật.
Lục Khiêm dẫn Manh Manh về nhà.
Nếu ông không mang cô bé về, cô bé chỉ có thể đến trại trẻ mồ côi, với một cô bé có cảnh đời như vậy, không khó tưởng tượng tương lai cô bé sẽ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!