Cô chỉ là...chỉ là thờ ơ mỉm cười.
Bà cụ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Bà bước tới tát vào mặt Lục Khiêm một phát, lớn tiếng nói: “Lục Khiêm, nếu hôm nay con dám bước ra ngoài một bước, ta sẽ mang theo Minh Châu và Thước Thước đi, không bao giờ quay lại nữa! Con thật sự rất giỏi, thà rằng không làm thất vọng người ngoài, cũng nhất định phụ lòng mẹ con Minh Châu! Mấy năm nay, những gì con nợ con bé chẳng lẽ còn rất ít hả?”
Bà hận không thể rèn sắt thành thép, nước mắt chảy dài trên mặt.
Nhưng những điều này vẫn không thể giữ chân Lục Khiêm ở lại.
Ông để ý đến tính mạng đứa bé.
Lúc Lục Khiêm rời đi, ông nhìn Minh Châu lần cuối và bảo cô hãy đợi mình.
Ôn Noấn ở phía sau nghẹn ngào kêu lớn: "Cậu!"
Lục Khiêm dừng lại một chút, trong mắt nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại...
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Hoắc Minh vòng tay qua vai cô, đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của cô. Lục Viên hỗn loạn.
Lúc đó, Minh Châu lại cảm thấy như được giải thoát, thực sự nhẹ nhõm, có lẽ đây là kết cục cô đã sớm đoán được.
Cô nhìn xung quanh, mọi thứ đều tràn ngập không khí tân hôn.
Đã nhiều năm rồi, cô vẫn luôn mong chờ được làm bà Lục, rất lâu rất lâu rất lâu... Đáng tiếc, cô mới chỉ được làm bà Lục có một ngày.
Có rất nhiều khách đến dự, nhà họ Hoắc có uy tín và danh dự, Minh Châu không muốn khiến bố và anh trai cô xấu hổ.
Cô chào bà cụ và nói: "Bà Lục, cháu về đây!" Bà cụ lập tức bật khóc.
Bà liên tục mắng chửi Lục Khiêm, dùng thái độ mềm mỏng, bà cầu xin Minh Châu... hãy đợi.
"Không đợi nữa!"
Minh Châu rưng rưng nước mắt, yếu ớt mỉm cười.
Cô bế Thước Thước đi đến trước mặt Hoắc Chấn Đông và Hoắc Minh, giống như mỗi lần gây ra rắc rối trước đây, dè dặt nói: “Bố, anh... Con xin lỗi đã làm hai người mất mặt!”
Trong lòng Hoắc Chấn Đông cực kỳ đau xót.
Nhưng ông quan tâm nhất là cảm xúc của con gái mình.
Ông xoa tóc Minh Châu và nói: "Nhà chúng ta cũng không phải không đủ khả năng nuôi con! Chẳng những nuôi được con, ngay cả Ôn Noãn, chúng ta cũng nuôi rất tốt! Mỗi đứa nhỏ trong nhà đứa nào cũng trắng trẻo mập mạp."
Minh Châu có hơi muốn khóc.
Cô nhào vào lòng bà Hoắc.
Hoäc Minh rốt cuộc có thể làm xong chuyện này.
Chuyện hôm nay Lục Khiêm gặp rắc rối, thế nhưng ông cũng không thể bỏ dỡ mọi chuyện mà chạy đi.
Ôn Noãn bị kẹt ở giữa, thật sự rất khó chịu.
Anh nói với Hoắc Chấn Đông: "Bố mẹ, hai người đưa Minh Châu và bọn nhỏ về thành phố B trước đi, con và Ôn Noãn sẽ ở lại đây!"
Hoắc Chấn Đông nghĩ như vậy cũng ổn.
Ông nhìn Ôn Noãn nói: "Con đừng để chuyện trong lòng! Minh Châu vẫn luôn xem con là chị dâu!"
Ôn Noãn nở nụ cười cứng ngắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!