Lục Khiêm khẽ cọ sóng mũi với cô.
Áo ngủ trên người cô rơi xuống...
Sau đó, Lục Khiêm như do dự chốc lát, nhưng cuối cùng bàn tay dừng trên ngăn kéo tủ vẫn rút về, ôm người cô lên, hôn càng nhiệt tình hơn.
Mọi chuyện kết thúc. Lục Khiêm khế xoa bụng cô. Có lẽ, nơi này đã có đứa nhỏ.
Minh Châu tựa sát lòng ông, nhịp tim vẫn đập nhanh, cô mềm giọng nói: “Anh còn chưa đến công ty sao?”
Lục Khiêm hôn cô.
Ông đứng dậy, kéo quần lên, sau đó mặc áo sơ mi vào. Trên áo vẫn dính chút dấu vết.
Minh Châu không dám nhìn.
Lục Khiêm thấp giọng cười quay về phòng thay đồ, đổi áo sơ mi, sau đó quay lại hôn cô: “Nghỉ ngơi đi! Buổi chiều anh đón Thước Thước về.”
Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu, lại không nhịn được rướn người hôn lại, gương mặt ửng đỏ.
Lục Khiêm dỗ cô: “Buổi tối về lại dỗ em.”
Mãi đến khi ông rời đi, không khí trong phòng nghĩ vần ngọt ngào... Cô xoa nhẹ bụng mình.
Bên trên vẫn còn độ ấm từ lòng bàn tay Lục Khiêm để lại.
Vừa nấy bọn họ làm, Lục Khiêm không dùng biện pháp.
Vậy là ông cũng muốn có đứa nhỏ rồi.
Minh Châu vui vẻ lăn lộn trên giường mấy vòng, bàn tay khẽ võ lại vỗ trúng vật gì đó cứng cứng.
Điện thoại Lục Khiêm để quên trên đầu giường.
Cô cũng không phải cố ý xem, đúng lúc một tin nhắn gửi đến, là Lam Tử Mi.
Điện thoại Lục Khiêm không có mật mã.
Minh Châu mở ra, nửa tháng Lam Tử Mi gửi rất nhiều tin nhắn Zalo, đa phần đều hỏi về Manh Manh, giọng điệu xem như mềm mỏng, Lục Khiêm cơ bản đều không trả lời.
Chỉ trả lời một tin nhắn tuần trước.
“Manh Manh được chăm sóc rất tốt."
Minh Châu yên lặng xem, luồng nhiệt trên người cũng lạnh đi không ít.
Chỉ đơn thuần một câu nói cũng khiến cô để ý.
Giữa Lục Khiêm và Lam Tử Mị, rất giống vợ chồng ly hôn vì con cái mà ràng buộc với nhau, hoang đường nhất là đứa nhỏ kia còn không phải của ông.
Cửa phòng ngủ mở ra. Lục Khiêm quay về lấy điện thoại, đúng lúc nhìn thấy Minh Châu ngây ngốc. Điện thoại ông nằm trong tay cô.
Lục Khiêm đoán cô đã nhìn thấy gì rồi, đi qua khẽ lấy lại điện thoại, xóa tin nhắn Lam Tử Mi, rồi nhẹ nhàng xoa đều Minh Châu: “Đừng nghĩ bậy!”
Minh Chau ngẩng đầu khẽ hỏi ông: “Không lo không được sao?”
Ông giúp nhà họ Lục đòi lại đứa nhỏ, đã làm hết trách nhiệm rồi.