"Anh đứng dậy!"
Lục Khiêm không những không đứng dậy còn ôm lấy cơ thể cô, hôn nhẹ lên môi cô, rất dịu dàng nói: "Còn giận không?"
Cô thành thật gật đầu.
Thần thái bộ dạng đó vô cùng giống Lục Thước.
Trong lòng Lục Khiêm mềm nhữn, có dục vọng cũng có tình cảm dịu dàng.
Mặt của ông dán chặt vào cô, làn da ấm nóng dán chặt vào nhau, ông nhẹ giọng nói: “Anh đền chú Lục lại cho em có được không? Đừng giận nữa, cô gái thích đẹp như vậy, giận rồi sẽ có nếp nhăn đó."
Minh Châu bị ông đè ở dưới thân.
Tiến thoái không được.
Gô đỏ mắt: "Nếu không phải là anh trai, căn bản em không theo anh về."
Lúc đó Hoắc Minh nói như vây: Con đường phía trước dù tốt hay xấu em cũng phải đi đến rồi mới biết! Nếu như không được thì quay đầu lại, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ đợi em.
Minh Châu cảm kích luôn có người thân vĩnh viễn đợi cô ở phía sau.
Cô cáu giận đánh ông một cái.
Xem như phát tiết cũng xem như bịt kín lại những vết nứt nhỏ đó.
Lục Khiêm ghé đến hôn cô, hôn rất sâu, trêu đùa cơ thể của phụ nữ trưởng thành.
Dù sao còn phải ăn cơm nên không dám quá mãnh liệt.
Cuộc sống tiếp theo trái lại khá yên bình. Nhà họ Lục và nhà họ Hoắc có quyền có thế, thủ đoạn tày trời.
Hoắc Minh lại là luật sư giỏi nhất giới luật sư, có anh ra tay thì không có vụ kiện nào thua.
Vụ án tiến hành vô cùng thuận lợi.
Sau lần tra thẩm đầu tiên, Manh Manh cũng chính là Lục Huân được xử giao cho bố mẹ Lục Quân.
Bố mẹ của Lục Quân vui mừng không thôi.
Bọn họ dẫn theo Manh Manh đặc biệt lên phía Bắc, đến thành phố B để cảm ơn Lục Khiêm.
Khi đến cũng không thông báo, đến trước cửa biệt thự của Lục Khiêm mới nói với bảo vệ.
Lục Khiêm đang ở cùng con trai.
Người giúp việc ở trong nhà chạy đến, biểu cảm có chút phức tạp: "Ông chủ, ngoài cửa có hai người muốn gặp ông! Còn dẫn theo một cô bé khá xinh đẹp!"
Lục Khiêm đoán ra, ông có chút khó xử.
Nhìn nhìn Minh Châu.
Mắt cô hơi đỏ, nhưng cũng hiểu nguyên tắc: "Người cũng đến rồi! Anh gặp đi!" Lục Khiêm sờ vai cô, nhẹ nhàng vuốt.
Minh Châu không muốn gặp nên đã lên lầu.