Lục Thước lén nhìn mẹ.
Cậu bé ôm Lục Khiêm, giọng nói mềm nhũn: “Mẹ không có nói.”
Lục Khiêm cười nhạt.
'Thắng nhóc ngốc này cũng không ngốc lắm, vậy mà còn biết ba phải.
Ông xoa tóc màu trà mềm mại của con trai, khuôn mặt nhỏ trắng nõn khiến cho người khác thích thú.
Lục Khiêm đương nhiên thương cậu bé.
Ông một tay bế con, một tay xách hành lý không dám cho Minh Châu lao động chút nào.
Minh Châu đóng cửa xe lại, chỉ lạnh lùng nhìn ông một cái.
Lục Khiêm thất vọng.
Những năm nay lần nào gặp nhau, cô không phải mặt mày hớn hở chứ.
Trong lòng ông khó chịu nhưng vẫn cười mỉm, dẫn theo con trai vào trong.
Biệt thự khá lớn, lầu trên dưới cộng lại có hơn tám trăm mét vuông, thư ký Liễu đặc biệt mời hai người làm vườn và bốn dì giúp việc để chăm sóc sinh hoạt, ngoài ra gia dụng thường ngày cũng tăng thêm chút.
Đều là Minh Châu thích.
Lục Khiêm bế Thước Thước đến phòng trẻ em của cậu bé.
Ông đặt thằng bé ở trên giường, cởi áo khoác ra, Thước Thước hiếm khi thân thiết với ông như vậy.
Có chút ngại ngùng.
Lục Khiêm ngồi xổm, nhẹ giọng nói: 'Để bố xem thử vết thương!"
Áo len màu trắng được vén lên, ở chỗ bụng nhỏ trắng thon có một vết thương khoảng hai xăng, vết thương không lớn nhưng cũng đủ để một người cha đau lòng.
Lục Khiêm cẩn thận sờ vào, hỏi: "Có trách bố không?”
Thước Thước lắc đầu.
Nhưng dưới ánh nhìn của Lục Khiêm, cậu bé lại nhẹ nhàng gật đầu nhưng không khóc.
Cậu đã từng nói đàn ông con trai không được khóc.
Lục Khiêm nghiêng người qua, trán tì vào cậu bé khàn giọng nói: "Sau này bố sẽ luôn bên con!"
Thước Thước ôm cổ của ông, vô cùng ngoan.
Điện thoại trong túi áo của Lục Khiêm vang lên.
Ông vừa nhìn cuộc gọi đến là Lam Tử Mi gọi đến.
Lục Khiêm nghe máy, ông nghĩ cuộc gọi này có lẽ liên quan đến Manh Manh.
Quả nhiên giọng nói của Lam Tử Mi rất căng thẳng: "Lục Khiêm, anh vậy mà dám kêu nhà họ Lục giành Manh Manh với tôi! Anh còn dám kêu Hoắc Minh kiện vụ này."
Lục Khiêm im lặng đôi chút.
Ông thấp giọng: "Nếu như cô đối xử tốt với Manh Manh không ai can thiệp vào cuộc sống của cô! Ban đầu đứa trẻ này đã không nên sinh ra, bây giờ càng không nên trở thành công cụ của cô, lần trước tại sao cô bị viêm phổi trong lòng cô rõ nhất. Tử Mi buông tay đi, cho cô và con gái của cô một con đường sống đi!"
Lam Tử Mi cười rất nhẹ.
"Tôi biết, vụ kiện này tôi không thắng nổi!"
"Lục Khiêm, nhà họ Hoắc thật xem trọng anh!"
"Hoắc Minh vì Ôn Noãn rời khỏi giới luật vậy mà vì anh mà ra lại! Thật sự khiến người khác cảm động!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!