Sắc mặt của Lục Khiêm trắng bệch.
Ông biết ý của cô, cô muốn từ bỏ rồi.
Ông nhìn cô chăm chú, giọng nói đè xuống có chút thấp: "Minh Châu, anh biết chuyện này khiến em uất ức rồi! Nhưng em cho anh chút thời gian có được không?”
Minh Châu xoay mặt qua, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nhẹ giọng nói: "Lục Khiêm, em chỉ muốn sống cuộc sống bình yên."
"Anh có phải là ông Lục hô mưa gọi gió hay không cũng không quan trọng. Quan trong là anh cùng với em và Thước Thước có thể sống cùng nhau, không có người khác làm phiền."
Chuyện này đang giằng co.
Trong lòng cô thất vọng, nhưng tình cảm nhiều năm sao có thể nói buông là buông chứ.
Minh Châu dựa vào sô pha, khuôn mặt tiều tuy.
Cô thấp giọng nói: "Không còn sớm nữa, em dẫn anh đến phòng khách!"
Nhưng Lục Khiêm lại bế cô lên, đi về phía giường.
Minh Châu kinh ngạc.
Gô đánh vào vai của ông: "Lục Khiêm anh làm gì đó!"
Ông đặt cô vào trong chăn, sau đó thuận theo cơ thể của cô sờ đến chân của cô, rất lạnh, ông lấy bàn tay hơ nóng cho cô... Trong lúc đó cô luôn đỏ mắt nhìn ông.
Lục Khiêm cúi đầu nhìn cô: "Anh sẽ ngủ ở đây!"
Minh Châu xoay mặt đi chỗ khác: "Anh ngủ phòng khách!"
Lục Khiêm không nói gì, từ trên giường đi xuống nhẹ nhàng đi đến nhà vệ sinh.
Ở đây còn có một bộ áo tắm của ông, ông tắm xong thì thay vào.
Đè lên giường, Minh Châu quay lưng lại với ông, ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cơ thể của Minh Châu hơi cứng đờ. Cô thấp giọng: “Anh đừng đụng em!"
Ông mong cô có thể hiểu ông, nhưng ông cũng biết điều này rất không có lý
Những năm nay, ông cho cô quá ít rồi.
Ông im lặng.
Minh Châu im lặng khóc.
Điều cô trách ông là rõ ràng bọn họ có thể hạnh phúc nhưng lại lại dây dưa vào thị phị. Rõ ràng ông là người thông minh như thế không thể nào không biết †âm tư của Lam Tử Mi nhưng ông vẫn bước vào.
Trong đêm khuya vắng lặng.
Ông thấp giọng nói một tiếng: "Xin lỗi!"
Minh Châu không trả lời, chỉ là vai gầy run rất lợi hại.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Khiêm tỉnh dậy đã là tám giờ sáng.
Tay vừa sờ thì thấy bên cạnh không có người.
Ông ngồi dậy thay đồ, trực tiếp chạy xuống lầu một.
Ở nhà ăn, Hoắc Minh đang ngồi xem báo.
Áo sơ mi đen, quần tây xám đậm, tóc ngắn được cắt chỉnh tề. Cả người đều vô cùng rạng rỡ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!