Cậu bé vẫn thích em gái trong bụng bác gái.
Hoắc Minh ôm Thước Thước về phòng ngủ.
Bên trong phòng ngủ ánh đèn ấm áp, Ôn Noãn cũng đã tỉnh, cô còn cố tình pha một ly sữa bò.
Thước Thước nằm xuống ôm sữa, thỏa mãn uống một hơi. Một lúc sau, cậu bé còn lén sờ bụng của Ôn Noãn.
Ôn Noấn nghiêng người, dịu dàng nói với cậu bé: “Em gái tên là Hoắc Kiều, bác của cháu đã đặt tên đấy.”
Lục Thước rất thích cái tên này.
Cậu bé thấy hay hơn so với Manh Manh gì đó nhiều.
Cậu nhóc uống sữa bò xong rất dễ ngủ, đợi đến khi cậu bé đã thở sâu, Ôn Noãn nói nhẹ: “Bọn họ cãi nhau khó chịu, người anh trai như anh thật sự yên tâm để hai bọn họ ở cùng một phòng, không sợ cậu bắt nạt Minh Châu à?”
Nghe vậy, Hoắc Minh cười nhẹ.
Anh chạm vào tay cô và vuốt ve nó nhẹ nhàng, có phần trêu chọc.
“Bọn họ còn có con rồi! Có gì chưa làm qua đâu?” Mặt Ôn Noãn đỏ lên.
Cô nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh cứ nói sang mấy chuyện khác, cũng may trời tối nên Hoắc Minh không nhìn thấy.
Hoắc Minh lại nổi tâm tư. Nhưng ở giữa có một đứa trẻ, không thể làm gì được, nói một ít cũng tốt.
Bàn tay anh sờ bụng của cô, nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta rất lâu chưa làm rồi!"
Ôn Noấãn không nói gì.
Cô cũng không hiểu sao anh lại có hứng thú với người phụ nữ có thai như vậy!
Cô đã mang thai sáu tháng, dù có tốt mấy thì dáng người cũng không còn nữa.
Hoắc Minh không giải thích.
Anh là đàn ông, suy nghĩ và cảm xúc của đàn ông, Ôn Noãn không thể hiểu được.
Bên kia, Lục Khiêm lên tầng.
Ông không trực tiếp đi đến phòng ngủ mà nhẹ nhàng gõ cửa phòng. Minh Châu cũng sợ ồn ào nên đến gần mở cửa cho ông.
Lục Khiêm đứng bên ngoài, bận rộn mệt mỏi.
Trên người ông vẫn là chiếc áo sơ mi xanh da trời và quần tây hôm nay, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác màu đen.
Ông không đi thẳng vào mà đứng ở cửa ra vào lặng lẽ nhìn cô ấy. Minh Châu quay đầu ra chỗ khác: “Vào đi!”
Ông lại giơ tay nhẹ nhàng sờ mặt cô ấy vài lần, dịu dàng nói: “Mới có mấy ngày mà gầy đi nhiều vậy!”
Cô ấy đứng bên cạnh.
Lục Khiêm đi vào, nhìn một vòng: “Thước Thước đâu?”
“Anh em ôm đi rồi!”
Minh Châu nói nhẹ, cô đoán được ông chưa ăn cơm cũng chưa rửa mặt nên cầm dép lê cho ông thay. Sau đó, cô xuống tầng tìm một gói mì tôm cho ông ăn, có thêm cả hai cái chân giò hun khói.
“Anh ăn tạm đi! Bây giờ chắc anh em đang giận anh, không có khả năng chuẩn bị đồ ăn cho anh.”
Giọng nói của cô ấy trong đêm hơi mềm mại. Lục Khiêm cởi áo khoác ngồi trước khay trà nhỏ.
Thật ra ông rất ít khi ăn những đồ như mì tôm, nhưng thỉnh thoảng Minh Châu cũng ăn.
Gô không biết nấu cơm, mấy năm nay ở bên ngoài chắc đã ăn không ít.
Trước khi Lục Khiêm ăn, ông nhẹ nhàng hỏi: “Em cũng giận mà, sao em lại chịu đi lấy đồ ăn cho anh?”
Ông vốn cho rằng cô không trả lời, nhưng cô lại cười nhạt.
“Tình cảm là một chuyện! Cuối cùng anh vẫn là bố của Thước Thước!”
Lục Khiêm cau mày.
Ông không hài lòng với câu trả lời này, sau khi ăn một miếng, ông lại không nhịn được hỏi tiếp: “Anh chỉ là bố của Thước Thước thôi sao? Anh không phải chú Lục của em sao?”
Minh Châu không nói gì.
Chú Lục, với cô mà nói, đây đã là cách xưng hô từ rất lâu rồi. Không chỉ vì tuổi tác của cô lớn dần mà còn vì quan hệ của bọn họ, bây giờ trở thành như vậy, cô đã không thể gọi được hai chữ này nữa.
Sau cãi nhau, bọn họ đã lạnh nhạt hơn nhiều.
Rõ ràng lúc ăn tết, bọn họ còn cực kỳ quấn quýt nhau.
Lục Khiêm thật sự đói bụng, mì tôm vốn không ngon gì mà ông cũng ăn hết sạch.
Xong, ông lại lấy ra một điếu thuốc lá.
Ông muốn tút ra, nhưng lại ngại cô ấy, cuối cùng cũng không hút.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!