Ôn Noấn ngồi trên xe của Hoắc Minh.
Cô tháo khăn quàng xuống, nhỏ giọng nói: “Cảnh Sâm nhìn có vẻ rất rộng lượng!"
Hoặc Minh đạp chân ga.
Hai tay anh giữ vô lăng, tập trung nhìn tình hình giao thông phía trước, nghe vậy thì nhẹ nhàng cười: “Sao nào? Anh đã làm gì khiến bà Hoắc cảm thấy anh nhỏ mọn thế?”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế, giọng mềm mại.
“Sao có thể chứ! Tổng Giám đốc Hoắc là rộng lượng nhất!”
Hoắc Minh lái xe một lúc, bỗng nhiên nói: “Một lần cuối cùng! Ôn Noãn, anh không phải không biết ghen.”
Ôn Noãn nghe vậy liền mềm lòng.
Khi dừng đèn đỏ, cô khe vuốt ve cánh tay anh, dịu dàng nói: “Em chỉ thích anh thôi!"
Hoäc Minh nghiêng đầu nhìn cô.
Anh cười cười: “Em nhìn phía trước kìa!”
Ôn Noãn nhìn sang.
Ngón tay thon dài của Hoắc Minh khế vuốt ve vô lăng, giọng nói khàn khàn rung động: “Sân golf phía trước chính là nơi chúng ta chơi bóng đó, em còn nhớ không? Dưới chân núi còn có một nhà nghỉ B&B sa hoa nữa!”
Ôn Noãn nghe xong thì đỏ mặt.
Sao cô có thể không nhớ rõ, năm đó cô suýt thì giao lần đầu của mình cho người ta ở đó.
Giọng Hoắc Minh càng khàn hơn một chút: “Chờ em sinh con xong, chúng ta đến đó trải nghiệm một chút.”
Ôn Noãn cảm thấy anh rất không đứng đắn.
Thế nhưng thấy chồng có say mê nồng nhiệt với cơ thể của mình, dù sao thì người phụ nữ vẫn thấy vui mừng, lại càng không nỡ dập tắt sự nhiệt tình của anh, mặt cô ửng hồng, coi như đồng ý.
Buổi trưa, Ôn Noãn ăn cơm ngủ nghỉ ở công ty.
Buổi chiều tiếp tục đi khám thai, đứa trẻ phát triển rất tốt, cũng đã chắc chắn là một cô gái nhỏ.
“Sáu tháng!” Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.
Trên khuôn mặt cô tràn đầy nét dịu dàng của một người mẹ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hoắc Minh vang lên, anh liếc mắt qua nhìn một cái.
Là Minh Châu gọi tới.
“Nghe giúp anh một chút!” Anh tập trung lái xe, bèn để Ôn Noãn nghe điện thoại hộ mình.
Ôn Noãn nghe máy: “Minh Châu!”
Giọng Minh châu vô cùng kích động: “Chị dâu! Em muốn nhờ anh trai chuẩn bị chuyên cơ cho eml”
Ôn Noãn đoán: “Đến thành phố C? Cậu chị có biết không?” Từ trước đến nay Minh Châu vẫn luôn thích làm nũng với cô.
Cô ấy nói: “Dự án kia của ông ấy hai ngày nữa là khởi động rồi! Em muốn đưa Thước Thước tới đó, cho ông ấy một niềm vui bất ngời”
Ôn Noãn cười, cũng được.
“Chị dâu là tốt nhất!” Minh Châu vui vẻ cúp điện thoại.
Ôn Noãn bỏ điện thoại vào ngăn để đồ, nói lại chuyện này với Hoắc Minh, anh cười cười: “Con gái lớn không thể giữ! Mới về được có mấy ngày lại vội vàng chạy đi rồi!”
Ôn Noãn không đồng ý với anh.
Cô khe khẽ thầm thì: “Mất năm nay họ vẫn luôn phải cách xa nhau, rất khó khăn!”
Hoắc Minh không nói gì nữa, dù sao thì anh cũng đau lòng cho em gái mình.
Minh Châu nhận được thông tin chính xác, liền bắt đầu chuẩn bị hành lý. Cô đi nhiều nhất chỉ hai ngày, một vali hành lý nhỏ là đủ rồi. Còn đưa Thước Thước theo nữa.