Kiểu đùa giốn ngọt ngào như thế cũng khiến Ôn Noãn cảm thấy vui.
Nếu không phải thực sự có việc, cô thật lòng cũng muốn được anh ôm như thế, yên tĩnh nói đôi lời
Nhưng, tương lai còn dài. Hoắc Minh dẫn Ôn Noấn sang chỗ bà cụ.
Bà cụ vẫn chưa ngủ, thấy Ôn Noãn tới thì rất vui mừng, lập tức kéo người vào trong, kêu Hoắc Minh trở về phòng nghỉ ngơi.
Cửa khép lại, bà cháu hai người đã có thể bắt đầu nói chuyện
Bà cụ nhìn xem sắc mặt của cháu gái, cảm thấy rất tốt.
Bà nói: “Bà thấy tình cảm giữa cháu và Hoắc Minh dạo này rất thắm thiết.” Ôn Noãn gật đầu: “Cũng không tồi!"
Bà cụ trầm tư, chợt nhớ tới quá khứ nhưng lại mau chóng vứt những thứ đó ra sau đầu.
Nói một hồi lâu, Ôn Noãn suýt nữa không nói được mục đích của chuyến đi này. Thế nhưng cũng may bà cụ mắt sáng như sao, cười nói: “Con nhóc này, bây giờ càng ngày cháu càng nghiêm túc! Giống như cậu của cháu vậy!”
Nhìn như đang oán giận thật ra lại rất yêu thương, còn có thưởng thức.
Tính tình của Ôn Noãn cũng giống Lục Khiêm.
Cũng đúng, bởi vì tính cách này mới khiến Hoắc Minh nguyện ý sống yên ổn.
Ôn Noãn cũng cười: “Sớm biết không thể gạt được bà ngoại!”
Cô nói hết mọi chuyện
Bà cụ Lục đánh vào tay cô một cái, cười mắng: “Cái này có gì mà khó xử! Chẳng qua chỉ là chuyện liên quan tới việc có công khai hay không mà thôi, hơn nữa buổi tối trong lúc ăn cơm bà cũng nhìn ra được, Hoắc Minh cũng đang tranh thủ dành vài thứ cho cậu của conl”
Trao đổi lợi ích chỉ cũng chỉ là sự nỗ lực bên ngoài mà thôi
Ôn Noãn yên lòng, cô cố ý chọc bà cụ vui: “Bà còn nói cháu giống cậu nữa chứ, cháu lại cảm thấy cháu giống bà ngoại, bà ngoại thông minh mới sinh được cháu!”
Tất nhiên lời nói này dỗ bà cụ vô cùng vui vẻ.
Bà cụ lại nói: “Trong mấy đứa, Hoắc Tây là đứa thông minh nhất! Sùng Quang là đứa ổn định nhất.”
Ôn Noấn suy tư một chút.
Cô nói nhỏ: “Minh cố ý để hai đứa nhỏ... Nhưng tóm lại cháu vẫn lo lắng, hai đứa đều quá mạnh mẽ, sau khi lớn lên chưa chắc đã thành đôi.”
Bà cụ bảo cô bớt sầu, nói rằng con cái có phúc của con gái. Ôn Noãn nói phải. Chuyện này bàn xong, bà cụ cũng không giữ cô ở lại qua đêm.
Bà duỗi chân rồi nói: “Bà đây tay già chân yếu không linh hoạt, vẫn để Minh chăm sóc cháu ban đêm đi.”
Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh mới uống rượu xong. Cực kỳ động tình!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!