Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu. Ôn Noãn lấy một bao lì xì ra: “Tiền mừng tuổi!”
Minh Châu nhận lấy, gào lên một tiếng.
Vừa mở ra nhìn thì thấy đó là một đôi bông tai trân châu vô cùng xinh đẹp, nhìn tỉ lệ là biết là sản phẩm hàng đầu của Nam Dương.
Cô ấy đeo lên, vô cùng phù hợp với bộ váy lông dê đang mặc trên người.
Sặc sỡ loá mắt.
Cô ấy rất là thích, vuốt lỗ tai: “Ôn Noãn, chị đúng thật là có mắt nhìn.”
Ôn Noãn lại thuật lại lời vợ chồng Hoắc Chấn Đông dặn dò một lần, lời nói biểu cảm có sự uy nghiêm của người làm chị dâu. Minh Châu hoàn toàn bị huyết thống đè nén, cũng không dám đòi làm mợ nhỏ nữa.
Ôn Noãn đã đạt được mục đích, thấy có chuyển biến tốt thì dừng lại.
Gô dịu dàng hỏi: “Đã quen chưa?”
Minh Châu biết cô thật lòng đối xử tốt với mình, bỗng dưng vô cùng cảm động, nhẹ giọng nói: “Bà cụ đối với em rất tốt, Lục Khiêm cũng rất tốt.”
Ôn Noãn đã yên tâm.
Minh Châu nhớ tới Cố Vân Phàm kia, không yên tâm hỏi: “Anh ta ăn vạ ở đây, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị và anh trai em không?”
Ôn Noãn chọc nhẹ đầu cô ấy, vẫn không trả lời.
Chỉ là vào bữa tiệc tối, cô không tham dự, nói rằng thân mình không thoải mái.
Trong sảnh lớn của nhà họ Lục bày một bàn ăn phong phú, nghe nói Ôn Noãn không tới, trong mắt bố con nhà họ Cố đều tỏ ra mất mát.
Bà cụ cười cười.
Bà nói: “Phụ nữ mang thai không muốn ăn uống là chuyện thường ngày. Minh, cháu đi xem con bé đi.”
Hoắc Minh gật đầu. Anh dập điếu thuốc, bưng cho cô một ít đồ ăn ngon.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Ôn Noãn đang ngồi dựa vào cái nệm một bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách.
Yên tĩnh điềm đạm.
Từ trước đến nay lúc nào Hoắc Minh cũng cảm thấy cô đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần rồi mới đi tới, đặt đồ xuống rồi ngồi phía sau đỡ lấy bờ vai mỏng manh của cô, dịu dàng hỏi: “Không thoải mái ở đâu vậy?”
Ôn Noãn nhìn cái khay.
Một phần thịt viên nướng Toàn Gia Phúc, hai đĩa xào rau và một bát canh xương sụn.
Vừa nhìn đã thấy thèm ăn.
Cô buông sách xuống, cười nhẹ: “Không nghĩ tới lại đưa con át chủ bài ra nhanh như vậy.”
Hoắc Minh biết là vì ông Cố. Anh cười, đỡ cô đến ngồi xuống bên bàn ăn nhỏ.
Ôn Noãn gắp một miếng thịt viên lên, đưa tới bên miệng Hoắc Minh: “Vừa nhìn là biết do bà ngoại làm, anh nếm một chút.”
Hoắc Minh ăn xong cũng cảm thấy không tồi.
Anh lại tò mò: “Em sống ở nhà họ Lục cũng không nhiều, sao mà nhìn ra được?”