Ông Cố từ đâu ra vậy?
Còn đưa cả con trai theo!
Bà cụ Lục cảm thấy đau đầu, xoa đầu rồi nói: “Nhà họ Lục chúng ta không có con gái, chỉ có một đứa con dâu, người này dắt con trai tới đây làm gì? Tôi cũng đâu thiếu việc để làm.”
Quản gia cười: “Nhìn có vẻ rất sang trọng!”
Ông ta ghé tới sát gần rồi nhỏ giọng nói: “Doanh nhân giàu có ở thành phố H chỉ đứng sau Chu Truyền Hùng. Tôi đã hỏi thăm sơ sơ, có chút quan hệ với cô chủ nhà chúng ta.”
Chuyện bên ngoài, bà cụ không biết rõ lắm.
Nhưng Minh Châu lại bỗng nhiên nghĩ tới.
Cô la hét: “Người này là Cố Vân Phàm, cậu ta còn tặng hoa hồng cho chị dâu nữa... Nhưng mà chị dâu đã ném đi rồi, cậu ta vẫn còn tự mình đa tình!”
Bà cụ nghe xong thấy rất buồn cười.
Bây giờ bà đã viết vì sao thằng con trai mắt cao hơn đầu của bà lại yêu Minh Châu sâu đậm.
Minh Châu... Quả thật rất khác biệt!
Bà cụ thu lại cảm xúc, nói với quản gia: “Mời vào đây đi!”
Quản gia rời đi.
Bà lại nói với cô con dâu nhỏ: “Lát nữa người ta tới thì đừng vội đắc tội nhé.” Minh Châu cũng không tức giận.
Thừa dịp người ta còn chưa tới tới, cô cọ bên người bà cụ làm nững: “Cháu biết mà.”
Tuy bà cụ phải ứng phó với người ta nhưng lúc này trong lòng cũng ngọt ngào. đến mức nở hoa.
Vợ của Lục Khiêm còn nhỏ tuổi, tâm tư đơn thuần, tựa như dắt về một cô con gái nhỏ, bà rất vui mừng.
Lúc hai người nói chuyện, ông Cố đã dắt Cố Vân Phàm đi vào.
Đám cấp dưới cầm theo quà tặng lẫn hành lý, một đống to một đống nhỏ trông như tới thăm người thân. Vừa tiến vào, ông Cố đã tháo khăn quàng cổ xuống, làm như rất quen thuộc, tỏ vẻ thân mật: “Bà cụ, con tới chúc Tết bà đây!”
Nói xong còn gọi Cố Vân Phàm: “Mau gọi bà ngoại! Bà ngoại của chị Ôn Noãn cũng chính là bà ngoại ruột của con đấy!”
Ít nhiều Cố Vân Phàm cũng thấy ngại. Bà cụ Lục cũng là diễn viên chuyên nghiệp. Bà gọi Cố Vân Phàm tới, sờ tay cậu ta: “Trông rất đẹp trai!”
Sau đó bà nghiêm túc hỏi một câu: “Bá Ngôn (bố Ôn Noãn) còn có đứa con khác sao? Tôi chưa từng nghe thấy Tiểu Noãn kể nhé!”
Ông Cố ngây ra.
Bà cụ này cũng khó đối phó, còn giả vờ không biết nữa!
Lúc này, bà cụ lại chỉ vào đống hành lý rồi nói: “Nếu là con của Bá Ngôn, vậy thì mau chóng thu dọn phòng cho khách đi, con cái trong nhà không thể ở khách sạn được.”
Bà kêu Minh Châu đi chuẩn bị.
Vào lúc này Minh Châu cũng rất thông minh, dựa theo câu chuyện rồi nói: “Cậu ta họ Cố, Cố Vân Phàm, không phải con của chú Ôn đâu.”
Người giúp việc bưng trà lên.
Bà cụ mời trà, sau đó cũng nhấp một ngụm, cười cười: “Là do tôi hồ đồ, vừa nấy nghe nói là em trai của Ôn Noấn nên cứ tưởng đó là con trai của Bá Ngôn! Nếu không phải, vậy thì vẫn nên gọi điện thoại cho Ôn Noãn đi, để xem con bé nói thế nào.”
Da mặt ông Cố thật sự rất dày.
Ông ta nhẹ nhàng xoa bóp tay cho bà cụ, lại nhận lấy quà từ trong tay cấp dưới.
Một bộ bắp cải ngọc phỉ thúy.
Vô cùng quý báu.
Trên mặt ông ta treo nụ cười: “Bà cụ không cần phải phiền toái như vậy! Con và Vân Phàm tới đây trước để làm quen với đường xá, chắc chắn phải ở khách sạn rồi!”
Bà cụ gật đầu: “ỒI Hóa ra là vậy! Tôi nhìn đống hành lý này còn tưởng rằng ông muốn ở lại nhà họ Lục.”
'Trên mặt ông Cố viết mấy chữ không được tự nhiên.
Một ván này vẫn không thể đánh bại được bà cụ.
Bà cụ Lục không giữ người ở lại nhưng vẫn độ lượng rộng rãi mời người ta ăn một bữa cơm nhà, sai người chuẩn bị đồ nhắm rượu rồi lại gọi Lục Khiêm trở về sớm để tiếp khách.
Còn món quà quý báu kia vẫn nên chờ Ôn Noãn trở về rồi lại nói.
Lúc này cũng mới chỉ ba giờ chiều.
Sân vườn của nhà họ Lục rất nổi tiếng ở thành phố C, bố con nhà họ Cố đi dạo tham quan trong vườn, Minh Châu cũng nhàm chán đi theo.
Ở đăng trước, bà cụ và ông Cố kẻ tung người hứng.
Phía sau, Minh Châu trừng mắt nhìn Cố Vân Phàm.
Cô hừ lạnh: “Tết nhất rồi, anh chạy đây làm cái gì? Đừng cho là tôi không biết tính toán của anh, anh trai và chị dâu của tôi đang ân ái lắm, người thứ ba như anh không có chỗ chen chân!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!