“Vì sao?” Hai mắt cô ta đỏ ửng, lên tiếng chất vấn: “Tôi thật lòng đối tốt với cô, vậy mà cô lại tính kế tôi như vậy, cô làm như vậy có chỗ tốt gì chứ, không phải đến bản thân mình cũng bù hai trăm triệu vào sao?”
Ánh mắt Ôn Noãn vẫn dừng trên vòng cổ.
Cô vẫn chưa để ý tới lời chất vấn của Đinh Tranh, ngược lại nói: “Cái vòng này thật đẹp! Những món đồ đẹp đến lóa mắt, vẫn luôn khiến người ta phải tranh đoạt! Đinh Tranh, cô tranh đoạt mấy năm nay, có mệt không?”
Đinh Tranh không cam lòng mà ngẩng đầu: “Còn chưa tới cuối cùng đâu! Ôn Noãn, cô cứ chờ đói”
Ôn Noãn hơi mỉm cười.
Cô nhẹ nhàng bâng quơ: “Đinh Tranh, cô cho rằng cô còn có cơ hội sao?... Tôi nói cho cô biết, từ đầu tới đuôi đều là tôi sắp đặt, từ Xa Tuyết đến Cố Vân Phàm, thậm chí là chuyện ông Cố xuất hiện đều ở trong kế hoạch của tôi. Nếu cô không sỉ tâm vọng tưởng muốn gả đến nhà họ Cố, có lẽ sẽ không dễ dàng đi vào tròng như vậy.”
“À, tôi quên nói với côi”
“Tôi không chỉ đầu tư hai trăm triệu cho Cố Vân Phàm, tôi và Minh còn đầu tư hai tỷ mua Chu Mộ Ngôn nữa.”
Nói cách khác, cái sàn giao dịch này cơ bản đã bị bọn họ quét sạch. Đinh Tranh tức điên.
Ôn Noãn, cô ta quá đê tiện!
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Cố Vân Phàm đi đến.
Đinh Tranh nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn trẻ tuổi của cậu ta. Toàn thân cô ta đều đang run rẩy.
Cô ta không tin, không tin người đàn ông hoan hảo với mình này vẫn luôn tính kế mình.
Thậm chí cậu ta còn chưa bao giờ lấy lòng cô ta. Là cô ta muốn dâng tất cả đến trước mặt cậu ta.
Ôn Noấn nhẹ giọng hỏi: “Đinh Tranh, cô có cảm thấy, Cố Vân Phàm giống một người hay không?”
Toàn thân Đinh Tranh cứng đờ.
Người Ôn Noãn nói chính là... Cố Trường Khanh!
Ôn Noãn rũ mắt cười lạnh: “Càng không phản ứng lại cô thì cô càng muốn cướp tới tay! Đinh Tranh, thật ra cô bại bởi chính mình! Cô chỉ là không chấp nhận được chuyện Cố Trường Khanh chết trên tay cô mà thôi, cô không thích Cố Vân Phàm, cô chỉ là theo bản năng muốn xem cậu ta thành người thay thế Cố Trường Khanh mà thôi!”
“Tôi không phải!” Đinh Tranh không chịu nổi kích thích kêu lên.
Cô ta buột miệng thốt ra: “Tôi không hại anh ấy! Anh ấy uống thuốc kia lên rồi lại muốn đi tìm cô! Cô nói xem, tại ai chứ, có thể trách tôi sao? Anh ấy chết do tình cảm đối với cô, Ôn Noãn, người nên áy náy phải là cô mới đúng!”
Ôn Noấn cười nhạt.
Đúng lúc này, một đôi mẹ con vọt vào phòng.
Chính là mẹ và em gái của Cố Trường Khanh.
Mẹ Cố chính tai nghe thấy lời Đinh Tranh nói, gương mặt không được bảo dưỡng của bà ta tức giận đến mức tím tái, tiến lên bóp chặt cổ Đinh Tranh, muốn liều mạng với cô ta.