Đang định tháo trang sức đi tắm rửa thì Hoắc Minh dỗ bọn nhỏ xong trở về phòng, vừa vặn thấy dáng vẻ này của cô.
“Mệt à em?”
Anh tới đây đỡ cô ngồi xuống, giúp cô nhẹ nhàng xoa ấn cổ.
Ôn Noấãn dựa vào ghế sô pha, hưởng thụ chồng phục vụ, hừ nhẹ: “Có hơi!” Hoắc Minh ấn cho cô một lát...
Ôn Noãn nhẹ giọng nói với anh: “Đinh Tranh cắn câu rồi, bây giờ chỉ thiếu một mồi lửa thôi.”
“Hửm?”
Hoắc Minh phát ra một chút giọng mũi, ý tứ hơi lười nhác: “Bà Hoắc thử nói xem nào.”
Ôn Noãn nhẹ nhàng năm lấy tay anh, giọng nói không có một chút ấm áp nào: “Ngày mai em sẽ bảo trợ lý Từ đặt cược, mua Cố Vân Phàm, hai trăm triệu!”
Như vậy, nghi ngờ của Đinh Tranh cơ bản đã tiêu tan, mới bằng lòng đi tới cùng.
Mặt mày Hoắc Minh nhảy dựng lên.
Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của vợ, khàn khàn hỏi: “Làm ăn lỗ vốn không giống tác phong của giám đốc Ôn lắm nhỉ!"
Ôn Noãn cười nhạt: “Trước khi thông đạo đóng lại, em sẽ đầu tư thêm cho Chu Mộ Ngôn một tỷ.”
Tiền Đinh Tranh đầu tư, toàn bộ đều phải bị cô cuốn trở về. Hoắc Minh đã sớm đoán được.
Nhưng nội tâm anh vẫn không nhịn được mà dao động một chút, một nửa là bị vẻ đẹp của vợ yêu hấp dẫn, một nửa là tâm chiết với trí tuệ của cô.
Anh nhịn không được mà ghé sát vào cô, cắn một cái sau chỗ thịt mềm trên tai cô.
“Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà, lời này quả không sai một chút nào!”
“Người phụ nữ độc ác!”
Anh nói đến mức hơi nóng, bàn tay ấm áp không nghiêm túc vươn lên. Ôn Noấn đỏ mặt.
Cô mềm mại dán vào anh, trong giọng nói đều là mềm mại: “Minh, đang bàn công chuyện mài”
“Bàn chính sự xong rồi.” Anh nhẹ nhàng bế cô lên, đi về phía phòng ngủ: “Bộ đồ này khá đẹp!” Ôn Noãn hiểu anh.
Cô mang thai, anh cũng sẽ không làm xằng bậy, chỉ luôn tìm cơ hội chiếm chút tiện nghi mà thôi.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cho dù đã sớm quen thuộc với đối phương, nhưng vẫn không cầm lòng nổi mà rung động.
Hoắc Minh cúi đầu khẽ cắn cánh môi cô, hơi thở nóng như là ngậm một ngụm hạt nóng: “Không được nhìn anh như vậy, đã biết rõ anh không nhịn được mà.”
Ôn Noãn ôm lấy cổ anh, hôn môi với anh. Nụ hôn vô cùng sâu lắng.
Cuối cùng phòng tắm cũng không đi nữa, hai người cùng ngã vào đuôi giường.
Ôn Noãn và anh làm việc người lớn hồi lâu, ít nhiều cũng biết Hoắc Minh thích làm việc ở đuôi giường.
Rất thuận tiện, lại có cảm giác.
Ánh mắt cô dịu dàng, nhẹ nhàng cởi áo sơ mi màu xanh của anh ra, lẩm bẩm: “Gần đây giám đốc Hoắc vất vả, em cảm thấy hẳn là nên khen thưởng một chút.”
Ánh mắt Hoắc Minh thật sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!