Khi nhìn thấy bút ghi âm, gương mặt điển trai luôn căng chặt của Hoắc Vân Thành hiện lên chút gợn sóng.
Anh đã từng nhìn thấy cây bút ghi âm này trong phòng của Thư Tình.
Advertisement
Cây bút này là Thư Tình đưa cho chị Vương?
Cũng tức là, Thư Tình đã biết tất cả mọi chuyện từ sớm.
Mà bây giờ sự xuất hiện của chị Vương, đảo ngược phương hướng, cũng là do Thư Tình cố ý sắp xếp?
Chị Vương cầm bút ghi âm, ấn nút mở, trong bút ghi âm truyền ra cuộc đối thoại giữa hai người.
“Chị Vương, tôi đã chuyển hai trăm năm mươi ngàn vào tài khoản của chị, sau khi xong việc tôi sẽ cho chị thêm hai trăm năm mươi ngàn nữa. Có khoản tiền đó, chị có thể chữa bệnh cho con trai, chị cũng hi vọng con trai mình có thể trưởng thành khỏe mạnh mà, đúng không?” Giọng nói của người phụ nữ trẻ tuổi trong bút ghi âm, chính là Hạ Tinh Tinh.
Giọng nói của chị Vương mang theo vài phần căng thẳng, còn có vài phần kích động: “Nhiều tiền như vậy à...không biết trưởng phòng Hạ muốn tôi làm gì?”
"Rất đơn giản, chỉ cần chị ra tay đánh tráo tài liệu của Thư Tình đi là được." - Hạ Tinh Tinh nói tiếp.
"Nhưng... Nếu bị người khác phát hiện..." - Chị Vương chần chừ một lát, thoáng do dự.
"Chị yên tâm, chị cứ nhân lúc không có ai, giả vờ quét dọn vệ sinh, sẽ không ai phát hiện ra đâu."
Hạ Tinh Tinh cười nhẹ một tiếng: "Hơn nữa, chị là lao công, một tháng lương chỉ có ba nghìn tệ, muốn kiếm được năm trăm nghìn tệ thì chị phải mất bao nhiêu năm mới tích đủ chứ? Sau khi thành công, chị cứ từ chức về quê trốn một thời gian, chờ sóng yên biển lặng thì tìm một công việc mới, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên ư?"
Chị Vương bị thuyết phục, cảm động nói: "Được, tôi đồng ý!"
Hạ Tinh Tinh rất hài lòng: "Thế mới đúng, thời gian cụ thể tới lúc đó tôi sẽ báo với chị. Nhớ kĩ, chuyện này chỉ có tôi và chị biết, không được để cho người khác biết được!"
Chị Vương bảo đảm: "Trưởng phòng Hạ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho ai."
Bút ghi âm chợt vang lên một tiếng cạch, đoạn ghi âm cũng kết thúc tại đây.
Thư Tình cười lạnh nhìn về phía Hạ Tinh Tinh: "Hạ Tinh Tinh, cô còn muốn nói gì nữa không?"
"Không, không phải tôi!" - Hạ Tinh Tinh sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cô bất giác chối quanh.
Cô ta tuyệt đối không thể thừa nhận!
"Mọi người dều nghe thấy hết cả rồi, đây chính là giọng của cô." - Thư Tình thong thả bật máy tính, bấm vào một email: "Nếu cô cứ nhất quyết nói rằng đây không phải là giọng cô, thì ở đây tôi vẫn còn chứng cứ."
Thư Tình mở email lên, phóng to, để tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ nội dung của email.