Thư Tình cười, nói: “Anh đã cứu em nhiều lần như vậy, em mới chỉ cứu anh có một lần thôi, còn nợ anh nhiều lần lắm.”
Hoắc Vân Thành cầm tay Thư Tình, cúi đầu trầm giọng nói: “Vậy em cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp cho anh rồi.”
Nhiệt độ nóng bỏng truyền tới, hô hấp Thư Tình tăng nhanh, cô nhìn anh một cái.
Người đàn ông này, mới vừa khỏe lại một chút, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu, thế mà lại bắt đầu không đứng đắn rồi.
Sao trước đây cô không biết da mặt của Hoắc Vân Thành lại dày đến vậy nhỉ?
Thấy Thư Tình trầm mặc không nói, Hoắc Vân Thành không khỉu dùng sức nắm lấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn của cô: “Em đừng quên em đã đồng ý với anh rồi, không được đổi ý.”
Môi mỏng của Thư Tình khẽ cong: “Đúng vậy, em đã đồng ý với anh thì đương nhiên sẽ không đổi ý. Chẳng qua hiện giờ chúng ta cần phải tìm một chỗ an toàn trước đã.”
Hiện giờ Hoắc Vân Thành đã tỉnh, thoạt nhìn thì tình huống đã chuyển biến tốt hơn, trái tim luôn lo lắng đề phòng của Thư Tình cũng buông lỏng được vài phần.
Bệnh của Hoắc Vân Thành chủ yếu là do vết thương bị ngấm nước dẫn tới sốt cao, chỉ dựa vào hạ sốt thủ công mà mong khỏi là điều không thể, hiện giờ thời tiết đã trở lạnh rồi, mặt trời chiếu thẳng những tia sáng độc hại xuống bãi cát, người khỏe mạnh cũng không chịu nổi chứ huống chi là Hoắc Vân Thành còn đang sốt cao.
Càng gay go chính là, trong tay cô còn không có bất cứ loại thuốc men nào, quả thực là sầu rụng tóc mà.
Suy nghĩ một chút, cô đã có chủ ý.
Trước mắt, cô chỉ có thể tìm một chỗ an toàn, sắp xếp ổn thỏa cho Hoắc Vân Thành trước, sau đó cô sẽ dạo quanh đảo một vòng xem có thể may mắn tìm được thảo dược giúp thanh nhiệt hạ sốt hay không.
Trước đây khi còn ở nông thôn, cô đã từng học y thuật với một thầy thuốc trung y đức cao vọng trọng, vì vậy nên biết trung y, cũng nhận biết được các loại thảo mộc.
“Hoắc Vân Thành, anh có thể đi được không?” Thư Tình nhìn về phía xa xa, cô muốn vào rừng tìm cây thuốc, thế nhưng lại lo lắng cho Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành thử đứng lên, thế nhưng rất khó khăn.
Thư Tình vội vươn tay đỡ lấy anh, cả người Hoắc Vân Thành đều dựa trên người cô, tay phải của anh vòng lấy bả vai cô rồi rũ xuống trước ngực.
Trong lúc lơ đãng, bàn tay to lơn của anh chạm phải bộ ngực mềm mại của cô.
Thư Tình dừng chân, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh không thể đoàng hoàng một chút được hả?”
Khóe miệng Hoắc Vân Thành khẽ cong lên, anh cười khẽ một tiếng: “Xấu hổ hả?”
Thư Tình mấp máy môi, nói lảng sang chuyện khác: “Để ý dưới chân, cẩn thận một chút.”
Hao công tốn sức một phen, Thư Tình đỡ Hoắc Vân Thành đên dưới một gốc cây lớn rồi để anh ngồi xuống.
Lá cây ngăn chặn ánh nắng mặt tời, bốn bề cũng vô cùng yên tĩnh.
Thư Tình cẩn thận đỡ Hoắc Vân Thành ngồi xuống, để anh dựa vào thân cây nghỉ ngơi.
“Hoắc Vân Thành, anh ngồi đây nghỉ chút đi, em đi quanh đây xem có cây thuốc nào hay không.” Thư Tình nói.