Anh nhất định không thể phụ tấm chân tình này của cô.
Dùng hết chút sức lực cuối cùng của bản thân, Thư Tình rốt cuộc mang theo Hoắc Vân Thành bơi đến hòn đảo.
Khi hai chân một lần nữa dẫm lên đất bằng, Thư Tình thở dài một hơi, “Hoắc Vân Thành, đến rồi!”
Cắn răng đỡ Hoắc Vân Thành lên bờ, Thư Tình mệt đến mức cả người nằm co quắp trên mặt đất.
Cô lo lắng nhìn Hoắc Vân Thành.
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt vô cùng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, hôn mê bất tỉnh.
Trong mắt Thư Tình tràn đầy xót xa, cô dùng đầu ngón tay trắng nõn của mình đặt lên cổ tay Hoắc vân Thành, bắt mạch cho anh.
Tay Hoắc Vân Thành nóng đến dọa người.
Mạch của anh đập rất nhanh, nhưng lại yếu ớt vô lực, chắc là do vết thương bị cảm nhiễm, lại ngâm trong nước biển trong thời gian dài như vậy, thế nên mới dẫn tới sốt cao hôn mê.
“Hoắc Vân Thành, anh sẽ không sao đâu, em nhất định sẽ cứu anh!” Thư Tình nắm chặt tay Hoắc vân Thành, đặt lên môi hôn một cái.
Cô lấy một chai nước suối từ trong ba lô của Hoắc Vân Thành ra, ngồi dưới đất, một tay đỡ lấy đầu Hoắc Vân Thành, để đầu của anh tựa vào ngực mình, tay còn lại mở nắp bình: “Hoắc Vân Thành, anh uống ngụm nước trước đã.”
Nhưng người đàn ông trong ngực vẫn tiếp tục hôn mê không có động tĩnh gì.
“Hoắc Vân Thành, anh tỉnh lại đi!” Thư Tình cố nén đau lòng, lớn giọng gọi tên anh.
Nhưng mà mặc kệ Thư Tình có gọi thế nào Hoắc Vân Thành vẫn cứ lioon không có bất cứ phản ứng gì.
“Hoắc Vân Thành, nào, uống nước đi.” Thư Tình dùng nắp bình đựng chút nước khoáng, tay nhẹ nhàng cạy môi Hoắc Vân Thành ra, đổ nước vào trong miệng anh.
Nhưng mà Hoắc Vân Thành vẫn cứ luôn hôn mê bất tỉnh, không có chút ý thức nào, nước ban nãy cho anh uống nay lại chảy ra khỏi khóe miệng.
Thư Tình nhíu lại hàng mi thanh tú, chính mình uống một ngụm nước sau đó ngậm ở trong miệng, khẽ cúi đầu, không chút do dự tiến gần tới môi Hoắc Vân Thành.
Môi cô dán lên đôi môi gợi cảm đẹp mắt kia của anh.
Thư Tình chỉ cảm thấy môi của Hoắc Vân Thành lúc này nóng hôi hổi, giống như bị điện giật vậy, môi cô cũng theo đó mà nóng lên.
Mặt cô hơi đỏ.
Thế nhứng hiện giờ không phải là lúc để nghĩ về nhưng thứ này, Thư Tình hít sâu một hơi, ngừng thở, hai tay vững