“Không, chúng ta phải cùng nhau đối mặt!” Thư Tình từ chối.
Hoắc Vân Thành tập trung tinh thần, căng thẳng nhìn chằm chằm vào con cá lớn trước mặt, bảo vệ Thư Tình ở sau lưng.
Đúng lúc này, cá lớn bắt đầu công kích bọn họ.
Lúc cá lớn tấn công, Hoắc Vân Thành không chút do dự chắn trước mặt Thư Tình.
Một tay anh bảo vệ Thư Tình, tay còn lại cầm dao dùng sức đâm lên người con cá trước mặt.
Trái lên phải xuống, vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Hoắc Vân Thành không chút do dự đâm từng đao một lên thân cá, lên những chỗ hiểm trên đầu cá.
Thư Tình cũng không nhàn rỗi, cô bơi đến phía sau con cá, gắt gao nắm chặt lấy đuôi nó.
Cũng không biết qua bao lâu, cá lớn cuối cùng cũng không còn động tĩnh gì nữa.
“Hoắc Vân Thành, nó chết rồi…” Thư Tình chỉ cảm thấy như vừa trải qua một thế kỷ vậy, cô thở ra một hơi dài.
Hoắc Vân Thành lại lặng im không hồi âm.
Trong lòng Thư Tình cả kinh, vội vã bơi về phía trước.
Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Thành tràn đầy máu me.
“Hoắc Vân Thành, anh không sao chứ?” Trái tim Thư Tình nặng nề trầm xuống, cô quan tâm hỏi.
Hoắc Vân Thành chảy nhiều máu như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cảm giác đau lòng trước nay chưa từng có mạnh mẽ lan tràn khắp toàn thân Thư Tình.
Hoắc Vân Thành lại liều lĩnh cứu cô.
“Anh không sao.” Hoắc Vân Thành thở hổn hển trả lời.
Giọng nói của anh giống như tiếng trời, nó khiến trái tim đang ngập ngụa trong bi thương kia của Thư Tình lập tức vui vẻ nhảy nhót trở lại.
“Vậy máu trên người anh…” Thư Tình ôm thật chặt Hoắc Vân Thành.
Anh không sao cả, thật tốt quá.
Hoắc Vân Thành cười cười, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Đó là máu của con cá kia văng lên mặt tôi. Thư Tình, em quan tâm tôi như vậy, tôi thấy rất vui.”
Thư Tình trừng mắt liếc anh một cái, “Ai thèm quan tâm anh, em lau mặt giúp anh.”
Thư Tình vẫn còn hơi kinh hồn bạt vía, cô dùng nước biển lau mặt hộ Hoắc Vân Thành.
Lúc này mới phát hiện, khuôn mặt tuấn tú của anh tái nhợt dị thường.
Mà cánh tay anh dường như cũng đang chảy máu.
“Tay anh làm sao vậy? Đây hình như không phải là máu cá.” Trái tim vừa mới thả lỏng được một chút của Thư Tình lại bắt đầu trở nên căng thẳng.
Hoắc Vân Thành lắc đầu, “Không sao, chúng ta đi mau. Đây không phải chỗ an toàn.”
“Anh để em xem xem.” Thư Tình kiên trì nói.
Cô kiểm tra cánh tay Hoắc Vân Thành một chút, lúc này mới phát hiện tình huống hiện tại của Hoắc Vân Thành vô cùng không lạc quan.
Miệng vết thương chỗ bị thương lúc trước trên cánh tay anh lúc này lại vỡ ra rồi.
Cái này còn chưa tính, vừa nãy chiến đấu với cá lớn, tuy rằng nó bị Hoắc Vân Thành giết chết rồi, thế nhưng trên người anh cũng có mấy chỗ bị thương.
Sắc mặt Hoắc Vân Thành càng ngày càng kém.
Thư Tình đưa tay sờ trán anh, nóng hôi hổi.
“Chúng ta mau lên đảo.” Thư Tình thoáng suy tư hai giây, để bản thân bình tĩnh một chút, lúc này mới mở miệng nói.
Cô phải mau chóng đưa Hoắc Vân Thành lên đảo, giúp anh băng bó xử lý vết thương.