Thư Tình xem giờ, đã rất trễ rồi, nhưng Hoắc Vân Thành lại không có ý định rời khỏi.
Cô hắng giọng, ra lệnh đuổi khách: “Hoắc Vân Thành, tôi muốn nghỉ ngơi, anh về phòng mình đi.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thành u ám, người phụ nữ này gấp không chờ nổi muốn đuổi anh đi đến vậy sao?
Thư Tình đẩy đưa lôi kéo Hoắc Vân Thành ra ngoài cửa phòng, Hoắc Vân Thành thản nhiên liếc cô: “Ngày mai gặp.”
Advertisement Lâm Nham Phong đang ở trước cửa, nở nụ cười trêu chọc, nhìn Hoắc Vân Thành bị Thư Tình đẩy ra khỏi phòng.
Hoắc Vân Thành mở cửa, sải bước vào phòng mình, lên tiếng hỏi với vẻ mặt vô cảm: “Có chuyện gì?”
Lâm Nham Phong cười tủm tỉm lấy một quyển sách đưa cho Hoắc Vân Thành: “Chủ tịch, quyển sách này rất hợp với anh đấy.”
“Đây là sách gì?” Ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Vân Thành lướt qua bìa sách.
Chỉ thấy vài chữ lớn bên trên, bỗng lọt vào tầm mắt: “72 kế cua gái”.
72 kế cua gái?
Thứ quỷ quái gì vậy?
Hoắc Vân Thành lạnh lùng liếc Lâm Nham Phong, môi mỏng khẽ nhếch, lên tiếng với giọng điệu cực kì khinh thường: “Nhàm chán!”
Bàn tay với khớp xương rõ ràng, lại nhận lấy quyển sách từ trong tay Lâm Nham Phong.
Lâm Nham Phong đi theo sau lưng Hoắc Vân Thành, cung kính nói: “Chủ tịch, ngày mai tôi trở về thành phố A.”
“Ừm.” Hoắc Vân Thành thản nhiên gật đầu: “Có chuyện cứ liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào.”
Lâm Nham Phong làm việc, Hoắc Vân Thành vẫn rất yên tâm.
Mấy ngày này có Lâm Nham Phong trở về quản lý công ty, anh chỉ cần chỉ huy từ xa là được.
Sau khi Lâm Nham Phong đi, Hoắc Vân Thành ngồi trên sô pha, hơi ngửa lưng ra sau tựa vào đệm ghế, đôi chân tùy ý bắt chéo, bàn tay cầm quyển sách “72 kế cua gái” mà Lâm Nham Phong đưa, bắt đầu đọc một cách nghiêm túc.
Tối nay, hiếm khi Thư Tình ngủ một giấc ngon.
Hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Đánh răng rửa mặt xong, Thư Tình đang chuẩn bị đi tìm Vu Na dạo phố, cô đến Paris mấy ngày rồi, vẫn luôn bận rộn chuyện “Băng và Lửa”, không có thời gian gặp Vu Na.
Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, vừa khéo hẹn Vu Na dạo phố.
Vừa mở cửa phòng, đã trông thấy dáng người cao ráo thẳng tắp của Hoắc Vân Thành đang đứng trước cửa.
“Hoắc Vân Thành, sao anh lại ở đây?” Thư Tình hơi ngạc nhiên.
Hoắc Vân Thành thản nhiên mỉm cười: “Tôi đang đợi em.”
“Đợi tôi?” Thư Tình kinh ngạc: “Đợi tôi làm gì?”
Hoắc Vân Thành có chuyện gì vậy?
“Hôm nay chúng ta dạo phố.” Giọng điệu của Hoắc Vân Thành, mang theo vài phần ngang ngược, không cho phép người ta từ chối.
Thư Tình cau chặt đôi mày xinh đẹp: “Chẳng phải anh bị thương, cần nghỉ ngơi sao?”
Vụ nổ hôm đó, Hoắc Vân Thành bảo vệ cô không màng đến bản thân.
Tuy bị thương nặng hôn mê là giả, nhưng vai anh vẫn bị trần nhà đập trúng bị thương.
Hoắc Vân Thành cong môi nói: “Vết thương nhỏ thôi.”
Nói xong, Hoắc Vân Thành đột ngột kéo tay Thư Tình: “Đi thôi!”
Ngồi trên xe, Thư Tình hơi cạn lời, chỉ đành gửi tin nhắn cho Vu Na: [ Tạm thời có chút việc, hủy hẹn ]
Rất nhanh, Vu Na trả lời với vẻ nhiều chuyện: [ Việc gì? Có phải đang ở cùng Hoắc Vân Thành không? ]
Thư Tình đáp: [ Coi như là vậy ]
Vu Na trêu: [ Trọng sắc khinh bạn ]
Thư Tình bĩu môi, đang muốn trả lời Vu Na, lại nghe thấy Hoắc Vân Thành nói bên tai cô: “Đến rồi.”