Lâm Ngôn Phong nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh ta liếc nhìn màn hình thì thấy là của Thư Tình, anh ta ấn loa ngoài. “Thư tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Lâm Ngôn Phong hỏi.
Giọng nói quan tâm của Thư Tình vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Hoắc Vân Thành tỉnh rồi sao?”
Advertisement “Vẫn chưa.” Lâm Ngôn Phong cúi đầu liếc nhìn Hoắc Vân Thành đang nằm nhàn nhã trên giường bệnh, nhẹ giọng nói.
Chưa tỉnh ư?
Trong lòng thất vọng, Thư Tình cắn môi hỏi: “Tôi không yên tâm về anh ấy lắm, tôi có thể vào thăm một chút được không?”
Giọng nói của Thư Tình, từng chữ từng chữ lọt vào tai của Hoắc Vận Thành.
Khóe môi gợi cảm kia khẽ nhếch lên một vòng cung bí ẩn.
Cô gái này hóa ra còn biết lo lắng cho anh đấy.
Lâm Nham Phong liếc mắt hỏi ý kiến Hoắc Vân Thành.
Nhìn thấy Hoắc Vân Thành khẽ gật đầu, Lâm Ngôn Phong nói: “Xin chờ một chút.”
Lâm Nham Phong đi ra mở cửa phòng bệnh, bóng dáng gầy nhỏ xinh đẹp đã đứng ở cửa.
Lâm Ngôn Phong mỉm cười: “Mời vào.”
“Sau này Thư tiểu thư có thể tùy ý ra vào đây.” Lâm Ngôn Phong xoay người nói với vệ sĩ.
“Hoắc Vân Thành, anh ấy không sao chứ?” Ánh mắt Thư Tình dán chặt vào người đàn ông trên giường bệnh dù đang “hôn mê” nhưng dung mạo vẫn tuấn lãng như trước.
Hai mắt nhắm chặt, giọng nói quan tâm của Thư Tình vang lên bên tai, nơi mềm mại nhất trên lồng ngực trái của Hoắc Vận Thành tựa như đang bị một sợi lông vũ cào nhẹ.
“Anh ấy không sao, trạng huống vẫn đang ổn định.” Lâm Ngôn Phong mím môi nói.
“Vừa rồi hình như tôi nghe thấy giọng nói của anh ấy.” Thư Tình nhìn chằm chằm Hoắc Vân Thành thật lâu, hình như vừa rồi cô đã nghe thấy giọng nói của anh.
“Không phải, là giọng nói của tôi trên điện thoại.” Lâm Ngôn Phong vội vàng lắc đầu nói.
“Thế à.” Thư Tình cảm thấy thất vọng.
Lâm Ngôn Phong nhìn Thư Tình rồi lại nhìn Hoắc Vân Thành, nói: “Thư tiểu thư, đã có cô ở đây rồi vậy tôi đi trước. Nếu có chuyện gì, cô có thể nói cho vệ sĩ ở cửa. bọn họ đều là những người thân tín của tổng tài.”
Thư Tình đến rồi, anh ta tốt nhất là không nên ở đây làm bóng đèn của bọn họ.
“Cảm ơn.” Thư Tình cười nhẹ nói với Lâm Ngôn Phong.
Lâm Ngôn Phong xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
Trong lòng anh ta lẩm bẩm, chủ tịch giả vờ hôn mê thật sự chỉ để tìm ra hung thủ đứng sau thôi sao?
Chỉ sợ để cho Thư Tình quan tâm lo lắng cho anh mới là thật sự.
Thư Tình ngồi bên giường bệnh, lặng yên nhìn người đàn ông đang an tĩnh ngủ yên kia, trong lòng lại nặng trĩu.
Từng cơn mệt mỏi lần lượt ập đến, rốt cuộc không gồng mình được nữa, Thư Tình ngồi ở đầu giường ngủ thiếp đi.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đều đều quanh quẩn trong không gian.
Người đang ông vốn dĩ đang hô mê chợt mở mắt.
Ánh mắt lành lạnh của Hoắc Vân Thành khi chạm phải bóng dáng người con gái đang thiếp đi bên giường bất giác trở nên dịu dàng lạ thường, khóe môi khẽ nhếch lên tạo nụ cười ấm áp.
Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng đứng dậy lấy chiếc chăn mỏng trên giường đắp cho Thư Tình.
Trong cơn mơ màng, Thư Tình lẩm bẩm nói mớ: "Hoắc Vân Thành, anh sẽ khỏe lên thôi."
Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim, Hoắc Vân Thành âu yếm nhìn Thư Tình.