Thư Tình, một con khốn quê mùa không biết xấu hổ, hiện tại còn cố ý quyến rũ Hoắc Vân Thành trước mặt cô ta!
Từ Uyển Nhi giẫm lên giày cao gót đi tới, vươn tay muốn kéo Thư Tình, cố gắng kéo cô ra khỏi người Hoắc Vân Thành, lớn tiếng nói:
“Thư Tình, cô làm gì thế? Ban ngày ban mặt, cô có còn biết xấu hổ là gì hay không.”
Cảm nhận được sự ghen tuông sâu sắc của Từ Uyển Nhi, Thư Tình đứng lên, thuận thế ôm cổ Hoắc Vân Thành, tiến vào trong lồng ngực anh.
Advertisement Cô hắng giọng:
“Cô Từ, cô không biết gõ cửa sao? Cô hiện tại đang quấy rầy tôi cùng vị hôn phu của tôi, đúng là không có tí lịch sự nào.”
“Cô!” Từ Uyển Nhi nhất thời nghẹn họng, ánh mắt tràn ngập địch ý, hận không thể đem Thư Tình một đao chém chết.
Thân thể mềm mại quyến rũ của Thư Tình trực tiếp dựa vào trên người của Hoắc Vân Thành, Hoắc Vân Thành hô hấp cứng lại, duỗi tay ra ôm chặt lấy eo cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Từ Uyển Nhi:
“Cô đến đây có chuyện gì?”
Từ Uyển Nhi bước đến bên cạnh Hoắc Vân Thành, cô ta trừng mắt ghen tị với Thư Tình.
Sau đó, ánh mắt mang theo vài phần si mê của cô ta rơi vào gương mặt tuấn tú Hoắc Vân Thành:
“Vân Thành, em xem tin tức, gần đây Hoắc gia gặp phải khó khăn, nếu anh có việc cần, Từ thị của nhà em luôn có thể …”
“Không cần thiết!” Từ Uyển Nhi chưa kịp nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Hoắc Vân Thành cắt ngang.
Nụ cười của Từ Uyển Nhi đông cứng lại, cô ta tiếp tục:
“Nhưng em đọc được tin tức, vì sự cố bộ sưu tập “Băng và Lửa”, giá cổ phiếu của Hắc thị đã giảm rất nhiều. Nếu Hoắc thị cùng Từ thị hợp tác, đối với Hoắc thị mà nói thì đây là chuyện tốt, đến lúc đó giá cổ phiếu nhất định sẽ tăng lên. ”
“Sao cơ, cô cho rằng nhà họ Hoắc phải dựa vào nhà họ Từ mới có thể nâng được giá cổ phiếu lên sao?” Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Thành khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Uyển Nhi cực kỳ lạnh lùng.
Ngữ khí lạnh lẽo của Hoắc Vân Thành giống như đánh thẳng vào mặt cô ta, Từ Uyển Nhi cắn môi, giọng điệu có chút ủy khuất:
“Vân Thành, em không có ý đó, em chỉ muốn giúp anh …”
“Không cần.” Sắc mặt lạnh như băng của Hoắc Vân Thành giống như mùa đông ở Tam Cửu, có thể đóng băng người, không kiên nhẫn mở miệng nói:
“Tôi còn có việc phải làm, cô có thể trở về.”
Từ Uyển Nhi tức giận dậm chân, lại oán hận trừng mắt nhìn Thư Tình một cái, rồi mới xoay người rời đi.
“Sao anh không đuổi theo cô ta?” Thư Tình nghiêng đầu nhìn Hoắc Vân Thành, bĩu môi nói.
Hoắc Vân Thành sâu kín mở miệng:
“Thế nào, em muốn tôi đuổi theo cô ta?”
“Người ta có ý tốt tới đây muốn giúp anh, anh lại đối xử với người ta như vậy, không sợ làm tổn thương tấm lòng của Từ đại tiểu thư người ta sao?” Ngữ khí Thư Tình mang theo vài phần ghen tuông mà chính cô cùng không phát hiện ra.
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh Hoắc Vân Thành và Từ Uyển Nhi khiêu vũ ngày hôm đó, trong lòng cô liền hoảng hốt.
“Như vậy sao.” Hoắc Vân Thành một tay chống cằm, giả bộ hỏi vài giây: “Vậy tôi thật sự đuổi theo đây.”
Nói xong, Hoắc Vân Thành giả bộ đứng lên.
Nhìn thấy Hoắc Vân Thành thật sự định đuổi theo Từ Uyển Nhi, Thư Tình không chút suy nghĩ thốt ra:
“Hoắc Vân Thành, anh dám đuổi theo thử xem!”
Lời nói rõ ràng là ghen tuông của Thư Tình lọt vào tai Hoắc Vân Thành, anh cười khẽ một tiếng:
“Thư Tình, em ghen rồi.”
Thư Tình phục hồi tinh thần, không khỏi cảm thấy có chút bối rối.
Cô làm sao vậy, vẫn luôn để cho Hoắc Vân Thành dắt mũi.
Cảm giác này rất khó chịu!
Thư Tình không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thành:
“Tuyệt đối không có!”
Hoắc Vân Thành cong môi, ghé sát vào bên tai Thư Tình, một giọng nói từ tính vang lên:
“Thư Tình, ngày hôm đó tôi và Từ Uyển Nhi khiêu vũ, bời vì tức giận chuyện em cùng Thẩm Tuấn Ngôn ở cạnh nhau. “