Thư Tình: ? ? ?
Đến lúc nào rồi chứ, người đàn ông này còn muốn làm những chuyện này!
Hoắc Vân Thành ngoắc ngoắc môi, khuôn mặt vẫn thanh lãnh như cũ, lại xẹt qua một nụ cười mập mờ đến mức không thể nhìn thấy: " Em sẽ không nhẫn tâm đến mức, để cho tôi đem bệnh tật đi tham gia buổi họp báo chứ?" Advertisement
Thư Tình tức giận ném cho anh một cái nhìn khinh thường : "Anh cũng không được cắn tôi nữa!"
Sau khi có được đồng ý của Hoắc Vân Thành, Thư Tình liền cầm lấy bình thuốc trên bàn, mở nắp ra, từ bên trong lấy ra hai viên thuốc, bỏ vào trong miệng Hoắc Vân Thành.
Có lẽ là thuốc có chút đắng, Hoắc Vân Thành nhăn nhăn lông mày, đôi môi mỏng hơi cuộn lên: "Tôi muốn uống nước."
"Vậy anh uống đi." Thư Tình cảnh giác mấp máy môi, người đàn ông này lại muốn làm gì nữa đây?
"Em đút cho tôi." Hoắc Vân Thành môi mỏng giật giật, một bộ dạng giống như hiển nhiên vậy.
Thư Tình chỉ biết im lặng: ...
Được rồi được rồi, đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên, cứu người thì đến cùng, Thư Tình với tính khí nhẫn nhịn, cầm lấy chén nước của Hoắc Vân Thành, giúp anh rót nước, đưa đến bên môi anh, giọng điệu nhàn nhạt mở miệng : "Uống đi!"
Hoắc Vân Thành lại lùi ra sau mà dựa vào ghế, ánh mắt tĩnh mịch nhìn cô: "Giúp tôi xem có ấm không."
"..." Đối mặt với người đàn ông kiêu ngạo xấu tính này, Thư Tình hoàn toàn mất hết tính khí, khẽ nhấp một miếng.
Nhiệt độ nước thế này là vừa rồi.
Chỉ là... Đây là chén nước mà Hoắc Vân Thành uống, bây giờ cô lại uống, đây coi như là gián tiếp hôn môi sao?
Trên mặt không kiềm hãm được như bị phỏng, Thư Tình vội vàng hít sâu một hơi, dẹp đi những suy nghĩ không nên có trong lòng này.
"Được rồi, anh uống đi!" Thư Tình đem chén nước đưa cho Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành không nhận, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô gái đang đỏ ửng.
"Anh nhìn cái gì?" Thư Tình bị anh nhìn vậy, toàn thân không được tự nhiên, liên tục chớp mắt mà hỏi.
Hoắc Vân Thành trầm thấp cười một tiếng : " Thư Tình, em đỏ mặt cái gì vậy?"
Đỏ mặt đến rõ ràng như vậy sao? Bị anh ấy nhìn ra được rồi hả?
Thư Tình trong lòng không ngừng xấu hổ, cắn cắn môi nói: " Tôi không có?"
Hoắc Vân Thành nhíu mày, tiếp tục đùa cô: " Không có sao? Em đi soi gương mà xem."
Thư Tình có chút giận, trực tiếp đem chén nước đưa lên miệng Hoắc Vân Thành : "Hoắc Vân Thành, anh còn muốn uống nước nữa không hả!"
Thấy Thư Tình như con thỏ trắng xù lông, ánh mắt Hoắc Vân Thành nhẹ nhàng đi mấy phần, đang định nhận lấy chén nước, bỗng nhiên một giọng nói của con gái đột nhiên xuất hiện truyền đến,
"Thư Tình, cô đang làm gì vậy!"
Cái giọng nói này đột nhiên xuất hiện khiến Thư Tình giật nảy mình, cầm chén nước tay theo bản năng run rẩy, nước trong chén xém chút hất lên người Hoắc Vân Thành.
Cô quay đầu lại nhìn về phía cửa, thì thấy Từ Uyển Nhi đang dùng ánh mắt ghen tỵ trừng mắt với cô.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện ra cảnh Hoắc Vân Thành cùng Từ Uyển Nhi khiêu vũ, sắc mặt Thư Tình lạnh lùng, trực tiếp đem chén nước để xuống bàn, trầm giọng mở miệng : "Tôi đi trước."
"Không cần đi." Hoắc Vân Thành trầm giọng nói.
Thư Tình lại ngoảnh mặt làm ngơ, quay người vừa định cất bước rời đi, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay giữ lại bên hông của cô, sức lực không nhẹ không nặng mà truyền đến, Thư Tình trượt chân, cả người ngã sấp xuống trên người Hoắc Vân Thành.
Khuôn mặt Thư Tình, trực tiếp nằm ở giữa hai chân của Hoắc Vân Thành, động tác này đơn giản mập mờ đến cực điểm.
Từ Uyển Nhi trợn mắt hốc mồm nhìn lên cảnh tượng trước mặt này, qua vài giây sau mới kịp phản ứng.