Cô nhớ ra rồi, tối qua cô hẹn Vu Na đi quán bar uống rượu, kết quả gặp phải tên lưu manh A Tam, bất cẩn bị bỏ thuốc.
Sau đó, Hoắc Vân Thành đột nhiên xuất hiện mang cô đi, cô nhớ rõ lúc đó cả người vô cùng khô nóng, sau đó mất đi ý thức.
Trong lúc mơ hồ, hình như cô và Hoắc Vân Thành đã làm ra một số chuyện trẻ con không nên xem.
Nghĩ tới đây, Thư Tình vội vàng kiểm tra chính mình một chút. Advertisement
Còn may, không có gì bất thường.
Thư Tình vẫn có chút không yên lòng, hỏi: “Tối hôm qua anh…không có làm gì dó chứ?”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô gái trước mặt, mày kiếm Hoắc Vân Thành khẽ nhếch: “Sao thế, em hy vọng tôi làm gì đó à?”
“Không có!” Thư Tình trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thành.
Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Thư Tình tự thấy bản thân khá may mắn, may mà tối qua gặp Hoắc Vân Thành, may mà anh cũng coi như là một chính nhân quân tử.
Nếu không, tối qua thực sự gặp nguy rồi.
“Khụ khụ khụ…” Đúng lúc này, Hoắc Vân Thành bỗng nhiên ho khan.
“Anh sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào à?” Thư Tình nghi hoặc hỏi.
Hoắc Vân Thành hắng giọng một tiếng: “Bị cảm.”
“Bị cảm?” Trong giọng nói của Thư Tình có mấy phần lo lắng, “Đang yên đang lành sao lại bị cảm?”
Theo cô được biết, thể chất của Hoắc Vân Thành trước nay đều rất tốt, hôm qua anh còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại bị cảm được.
Hoắc Vân Thành nhìn sâu vào Thư Tình, ý tứ sâu xa nói: “Còn không phải đều tại em sao?”
Nếu không phải tối qua cô gái này bi người ta bỏ thuốc, mặt dày mày dạn ôm chặt lấy anh thì sao anh lại phải đi tắm nước lạnh, sao lại bị cảm chứ?
“Tại tôi?” Thư Tình vô cùng kinh ngạc.
Cho dù cô có thông minh hơn nữa cũng không nghĩ ra được việc Hoắc Vân Thành bị cảm thì có liên quan gì với mình.
Lúc ăn sáng, Thư Tình theo thói quen cầm điện thoại lướt tin tức, bỗng nhiên cô bị một bản tin thu hút.
“Đặc biệt đưa tin, tối qua cảnh sát hành động suốt đêm, bắt được một nhóm ác bá gây hại cho sự an toàn của người dân.”
Trên bản tin còn có ảnh đi kèm, mấy người trong hình chính là đám người tối qua quấy rầy Thư ở quán bar do A Tam cầm đầu.
Thư Tình đặt điện thoại xuống, ánh mắt rơi trên người đàn ông đang ưu nhã ăn sáng ngồi đối diện cô, “A Tam bị bắt, là anh làm?”
“Chẳng tôi thì còn ai?” đôi đũa trong tay Hoắc Vân Thành ngừng lại, hỏi ngược lại cô.
“Làm tốt lắm, loại cặn bã giống như hắn sớm đã nên bị bắt, miễn cho nhiều người phụ nữ khác bị hại.” Thư Tình vô cùng tán thưởng gật đầu.
Hoắc Vân Thành híp mắt, trầm giọng nói: “Người khác thì không nói, dám bắt nạt người phụ nữ của Hoắc Vân Thành, đây chính là đang tìm chết.”
Người phụ nữ của Hoắc Vân Thành…
Thư Tình nhếch môi, cô chính là cô, không thuộc về bất cứ kẻ nào.
Ăn sáng xong, hai người đi tới Hoắc Thị.
Dọc đường đi, Thư Tình thỉnh thoảng lại nghe thấy Hoắc Vân Thành ho khan vài tiếng.
Mặc dù Thư Tình không biết tại sao Hoắc Vân Thành lại nói rằng vì cô mới bị cảm, thế nhưng cô vẫn nhân lúc nghỉ ngơi đi nhà thuốc mua ít thuốc trị cảm.
Dù sao tối hôm qua là Hoắc Vân Thành cứu cô.
Phòng làm việc của chủ tịch.
Lâm Nham Phong gõ cửa.
“Vào đi.” Hoắc Vân Thành lạnh nhạt nói.
Lâm Nham Phong đẩy cửa bước vào, cất bước đi tới trược mặt Hoắc Vân Thành, cung kính báo cáo với anh: “Hoắc tổng, đã tra ra người chuyển tiền cho Vương Nghĩa Khí.”