Đáy mắt Hoắc Vân Thành lóe lên một tia không nỡ nhỏ bé đến không thể phát hiện, lạnh lùng quét mắt nhìn Hà Hồng Vĩ: “Cậu nhẹ tay một chút.”
“Tiêm thì phải đau chứ.” Hà Hồng Vĩ không cho là đúng bĩu môi: “Nhìn dáng vẻ đau lòng này của cậu, chẳng lẽ cậu thực sự nghiêm túc với vị hôn thê trên danh nghĩa này của mình hả?”
“Nói thừa.” Hoắc Vân Thành không chút nghĩ ngợi trả lời. Advertisement
Hà Hồng Vĩ thuận miệng hỏi: “Vậy Đường Đường của cậu thì sao?”
Đường Đường…
Hoắc Vân Thành khẽ nhíu mày: “Chuyện này không cần cậu quan tâm.”
“Được thôi…” Hà Hồng Vĩ tiếp tục tiêm cho Thư Tình.
“Đau quá…” Thư Tình cắn môi, vẻ mặt tủi thân.
Hoắc Vân Thành cầm tay Thư Tình, ánh mắt không kìm được dịu dàng đi mấy phần: “Thư Tình, chịu đựng một chút, rất nhanh là xong rồi.”
Hà Hồng Vĩ tiêm xong, dọn dẹp hòm thuốc, “Được rồi, một lát nữa là ổn.”
Thuốc giải của anh ta rất hiệu quả, Thư Tình cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, vẻ đỏ ửng bất thường trên mặt cũng dần dần biến mất, thoát lực dựa lên người Hoắc Vân Thành.
“Ở đây không còn chuyện của cậu nữa rồi, cậu có thể đi.” Hoắc Vân Thành lạnh lùng nhìn Hà Hồng Vĩ.
Hà Hồng Vĩ hơi cạn lời nhún nhún vai, được lắm, Hoắc Vân Thành đây là chê anh ta ở đây làm vướng chân vướng tay đây mà.
Anh ta nhếch mép, oán thầm: “Qua cầu rút ván.”
“Bệnh vện lần trước cậu ưng mắt, ngày mai tôi sẽ sai người đi mua lại tặng cho cậu.” Hoắc Vân Thành bình tĩnh mở lời.
Hà Hồng Vĩ mặt mày hớn hở: “Cảm ơn anh Hoắc.”
Hà Hồng Vĩ hài lòng rời đi, Hoắc Vân Thành thấy người trong ngực đã ngủ rồi liền cúi người hôn lên trán cô một cái, đặt cô nằm xuống ghế sau, lại nhẹ nhàng đắp áo vest lên người cô.
Hoắc Vân Thành lái xe về Thủy Nguyệt Tân Thành, cẩn thận ôm Thư Tình xuống xe, đi vào nhà.
Trong lúc mơ màng, Thư Tình cảm thấy mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp, rất thoải mái dễ chịu.
Cô dụi dụi ngực Hoắc Vân Thành, hai tay ôm thặt chặt quanh cổ anh, “Gấu con, ngoan quá.”
Chỉ với động tác này, ngọn lửa Hoắc Vân Thành vất vả lắm mới dập tắt được lập tức phừng một tiếng cháy lên.
“Shit!” Hoắc Vân Thành chửi thầm một tiếng, anh hít sâu một hơi, ôm Thư Tình nhanh chóng đi về phía thang máy.
Đặt Thư Tình lên giường lớn của mình, Hoắc Vân Thành hơi chật vật đi vào phòng tắm.
Trong đầu anh đều là hình ảnh hai người hôn nhau nồng nhiệt trong xe hồi nãy.
Vị ngọt mê người của đôi môi đỏ mọng kia, thân thể mề mại yêu kiều kia làm anh không ngừng tơ tưởng.
Nước lạnh như băng rơi xuống người Hoắc Vân Thành, nửa giờ sau, thật vất vả mới coi như là dập tắt được ngọn lửa trong lòng anh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Thư Tình mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện Hoắc Vân Thành nghiêng người dựa vào một bên giường, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn cô.
“Hoắc Vân Thành, anh làm gì trên giường tôi?” Thư Tình lập tức tỉnh táo lại, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mắt.
Hoắc Vân Thành nhíu mày, bật cười nói: “Em nhìn cho kĩ, đây là giường của tôi.”
Thư Tình nhìn quanh bốn phía, “Sao tôi lại nằm trên giường anh? Anh muốn làm gì?”
Hoắc Vân Thành như cười như không nhìn cô, cong môi thản nhiên hỏi: “Chuyện tối qua, em không nhớ gì sao?”
Tối qua?
Tối hôm qua có chuyện gì?
Thư Tình cảnh giác nhìn Hoắc Vân Thành, cô day day huyệt thái dương, kí ức dần dần quay lại.